Hoa cây Sa -la
Dưới đây là tóm tắt những lời dặn dò cuối cùng của đức Phật.
Thật ra đức Phật đã đau yếu từ ba tháng trước và đã khởi sự dặn dò người đệ tử
thân cận nhất là A-nan-đà. Phật bảo A-Nan-Đà tập họp các đệ tử để nghe giảng và
thông báo trước sự tịch diệt của mình. Lúc ấy đức Phật đã 80 tuổi. Trong những
tháng cuối cùng, đức Phật gầy gò và mệt mỏi, nhưng vẫn đi thuyết giảng như thường,
tuy không còn đi xa được nữa. A-Nan-Đà xin Phật hãy tĩnh dưỡng trong những ngày
còn lại, nhưng Ngài khoát đi và dạy rằng :
« Thân ta tuy có kém mạnh khoẻ, nhưng lòng từ bi của ta,
trí sáng suốt của ta không kém sút. Ta còn tại thế ngày nào thì ngày ấy không
phải là một ngày vô ích ».
Trong một khu rừng cạnh thị trấn Câu-thi-na (Kusinaga, còn
viết là Kuçinagara), ngày nay là một thị trấn nhỏ tên là Kasia, cách 50 cây số
về phía đông tỉnh Gorakhpur, và cách 150 kilomét về phía bắc-đông-bắc Varanasi
(Bénarès), Phật nằm nghỉ giữa hai gốc cây sa-la. Ngài tự gấp áo cà sa làm bốn,
rồi nằm nghiêng về phía tay phải, đầu hướng về phía bắc, mặt hướng về phía tây,
hai chân duỗi thẳng, chân này gác lên chân kia. Sau đó Phật ngỏ những lời cuối
cùng với các đệ tử để nhắc lại một lần nữa tầm quan trọng của Đạo Pháp. Phật nhắc
nhở các đệ tử phải hiểu rằng vị thầy của họ không phải là một nhân vật nào cả,
dù đó là Phật, vị thầy đích thực của họ chính là Đạo Pháp. Phật cất tiếng và nhắn
nhủ các đệ tử đang ngồi chung quanh Ngài như thế này :
« Này các đồ đệ, các con hãy tự làm đuốc để soi sáng cho
các con, hãy trông cậy vào chính sức mạnh của các con; không nên lệ thuộc vào bất
cứ ai. Những lời giảng huấn của ta sẽ làm ngọn đuốc dẫn đường cho các con, làm
nơi nương tựa cho các con; không cần phải lệ thuộc thêm vào những lời giảng huấn
nào khác nữa.
« Hãy nhìn vào thân xác các con, các con sẽ hiểu được rằng
lạc thú lẫn đớn đau của thân xác cũng chỉ là cội nguồn chung của khổ đau, khi
hiểu được như thế, các con sẽ không thể nào tự buông lỏng cho dục vọng chi phối
các con.
« Hãy nhìn vào tâm thức các con, các con sẽ thấy cái tâm thức
đó biến dạng không ngừng. Vì thế các con sẽ không thể nào tự buông rơi vào
chính những ảo giác của tâm thức, để rồi tự duy trì những kiêu căng và ích kỷ
do tâm thức tạo ra, nhất là khi các con đã hiểu rằng những xúc cảm đó nhất định
chỉ mang đến khổ đau mà thôi.
« Hãy nhìn vào tất cả các vật thể chung quanh xem có vật thể
nào trường tồn hay chăng? Có vật thể nào không phải là những cấu hợp sinh ra
hay không? Tất cả sẽ biến hoại và phân tán. Các con chớ sợ hãi khi nhận thấy khổ
đau cùng khắp mọi nơi. Hãy thấu hiểu những lời giáo huấn của ta, kể cả sau khi
ta đã tịch diệt. Như thế các con sẽ loại bỏ được khổ đau, các con sẽ trở thành
những đồ đệ thật sự của ta.
« Này các đồ đệ của ta, những lời giáo huấn ta giảng cho
các con, các con đừng bao giờ quên và để cho mai một đi. Hãy gìn giữ chúng và
nghiên cứu thực hành. Khi theo đúng những lời giáo huấn ấy, các con sẽ đạt được
an vui.
« Những gì hệ trọng nhất trong những lời giáo huấn của ta
là các con phải kiểm soát được tâm thức các con vượt qua các thèm muốn ảo tưởng
. Hãy giữ cho thân xác đứng thẳng, tâm thức tinh khiết và ngôn từ chân thật. Nếu
các con biết tự nhắc nhở là cuộc sống của các con chỉ là ngắn tạm, các con sẽ đủ
khả năng loại bỏ mọi thèm khát và hung dữ đưa đến khổ đau.
« Nếu các con nhận ra được là tâm thức các con đang có xu
hướng bám níu hay vướng mắc vào ham muốn, các con hay chận đứng sự cám dỗ đó.
Các con phải làm chủ được tâm thức các con.
Tâm thức có khả năng biến một con người thành một vị Phật
hay một con thú từ sự giác ngộ hay mê lầm. Vì thế, các con phải kiểm soát lấy
tâm thức các con không đi lạc ra ngoài Chánh Đạo.
« Để có thể giữ đúng như lời giáo huấn của ta, các con hãy
kính trọng lẫn nhau và đừng cãi vả. Đừng như nước với dầu xô đẩy lẫn nhau, mà
hãy như nước với sữa hoàn toàn hòa lẫn vào nhau.
Hãy cùng nghiên cứu với nhau, cùng giảng giải cho nhau, thực
hành với nhau. Không nên phí phạm tâm thức của các con và thời giờ của các con
trong sự cãi vả hay lười biếng. Hãy hân hoan đón nhận hoa thơm của Giác ngộ và
hái lấy quả ngọt trên Đường Ngay Thật.
« Những lời giáo huấn ta ban cho các con là do nơi kinh
nghiệm của chính ta, và chính ta đã noi theo con đường đó. Các con nên tuân
theo những lời giáo huấn ấy và giữ đúng như thế dù phải gặp hoàn cảnh khó khăn
nào. Nếu các con xao lãng, có nghĩa là các con chưa hề gặp được ta, cho dù
trong lúc này đây các con đang ngồi bên cạnh ta vậy. Nhưng nếu ngược lại, các
con thấu hiểu và đem ra thực hành những lời giáo huấn của ta, thì dù cho các
con ở thật xa trong một chốn tận cùng của thế giới, nhưng cũng giống như các
con đang ở bên cạnh ta trong lúc này.
« Hỡi các đồ đệ, phút cuối cùng của ta đã gần kề, phút xa
lìa giữa ta và các con không còn bao lâu nữa. Tuy nhiên các con không nên than
khóc. Sự sống là một sự đổi thay không ngừng và không có gì cản trở được sự tan
rã của xác thân. Cái sự thực đó, ta đang chứng minh cho các con thấy ngay trên
thân xác của ta, thân xác ta sẽ tan rã như một cỗ xe hư nát. Đừng than khóc một
cách vô ích, trái lại các con phải hân hoan khi nhận ra được cái quy luật biến
đổi ấy và hiểu được rằng sự sống của con người chỉ là trống rỗng mà thôi. Đừng
cố gắng duy trì cái khát vọng phi lý, mong muốn những gì tạm bợ phải nhất định
trở thành trường tồn.
« Con quỷ của những dục vọng thế tục luôn luôn tìm cách
đánh lừa tâm thức các con. Nếu có một con rắn độc trong phòng, các con sẽ không
thể nào ngủ yên nếu chưa đuổi được nó ra ngoài. Các con phải cắt đứt những mối
giây ràng buộc của thèm khát thế tục và rứt bỏ những mối giây đó, thì như thế
các con đã đuổi bỏ rắn độc kia ra khỏi phòng vậy. Các con hãy bảo vệ thật cẩn
thận tâm thức các con.
« Này các môn đệ của ta, giây phút cuối cùng của ta đã đến,
tuy vậy các con phải hiểu rằng cái chết chỉ là sự tan rã của xác thân vật chất
mà thôi. Thân xác được cha mẹ sinh ra, nó lớn lên nhờ thức ăn, thức uống và hơi
thở, nó không có cách gì tránh khỏi bịnh tật và cái chết. Một vị Phật đích thực
không mang thân xác con người, mà vỏn vẹn chỉ là sự Giác ngộ. Chỉ có sự Giác Ngộ
mà thôi. Thân xác con người phải tiêu tan, nhưng Trí tuệ của Giác ngộ sẽ trường
tồn vô tận trong thực thể của Đạo Pháp. Trên con đường tu tập Đạo Pháp, nếu có
ai chỉ thấy thân xác ta thì kẻ ấy đã không trông thấy ta, chỉ có những ai hiểu
thấu những lời giáo huấn của ta mới thật sự nhìn thấy ta vậy.
« Sau khi ta tịch diệt, Đạo Pháp thay ta làm vị thầy cho
các con. Biết noi theo Đạo Pháp, ấy chính là cách các con tỏ lòng trung thành với
ta. Trong bốn mươi lăm năm sau cùng trong cuộc đời giáo hóa của ta, ta không hề
dấu diếm điều gì trong những lời giáo huấn. Chẳng có một lời giáo huấn nào bí mật,
không có một lời nào mang ẩn ý. Tất cả những lời giảng của ta đều được đưa ra một
cách ngay thật và minh bạch.
« Này các con yêu quý của ta, đây là giây phút chấm dứt.
Trong một khoảnh khắc nữa ta sẽ nhập vào Niết bàn. Những lời này là những lời dặn
dò cuối cùng của ta cho các con ».
Người chép lại những lời này xin chắp tay mong rằng :
Chúng ta sẽ đọc lên và
đọc lên cho từng chúng sinh một, ta đọc cho đến khi nào những lời dặn dò trên
đây trở thành những lời dặn dò xuất phát từ chính tâm thức ta, để nhắn nhủ cho
chính ta, nhắn nhủ những người chung quanh ta, kể cả những sinh linh nhỏ nhoi
nhất của sự sống. Khi những lời nhắn nhủ chân thật và tràn đầy Từ Bi trên đây
trở thành làn hơi thở của của chính ta, thì biết đâu lúc ấy ta sẽ cùng một với
Phật ?
Hoang
Phong
(Biên
soạn dựa theo một bài viết của Thiền sư và Giáo sư Triết học ngưới Pháp Gérard
Pilet, đăng trong nội san của Hội Thiền học Quốc tế AZI(Association Zen
Internationale), trụ sở tại Paris, và tài liệu của Bukkyo Dendo Kyokai (Society
For the Promotion of Bouddhism), trụ sở tại Tokyo).
No comments:
Post a Comment