Phần 2 – Hãy Chấp Nhận Họ là chính Họ.
Hãy chấp nhận người khác và mang đến cho người đó cảm tường là họ được đón tiếp nồng hậu. Đừng nên mang đến cho họ cảm giác tội lỗi và cũng đừng nên mang đến cho họ ý nghĩ họ bị phán xét. Cố cho làm thay đổi người khác chỉ mang tới cho người ta mặc cảm tội lỗi thôi.
Khi có người bảo, “Hãy làm như Chúa Jesus” tức là người đó đã chối bỏ không biết bạn là ai. Bất cứ khi nào có người muốn bạn được giống như một người nào khác, có nghĩa là bạn đã không được họ chấp nhận. Bạn không được họ đón tiếp, bạn là kẻ xâm lăng. Trừ phi bạn thành một người nào khác, nếu không bạn sẽ không được họ yêu thích. Loại yêu thương này là kiểu gì vậy? Nó huỷ diệt bạn ...........vì sự yêu thương này chỉ có được khi bạn là giả tạo, không thuần tuý?
Hãy chấp nhận người khác và mang đến cho người đó cảm tường là họ được đón tiếp nồng hậu. Đừng nên mang đến cho họ cảm giác tội lỗi và cũng đừng nên mang đến cho họ ý nghĩ họ bị phán xét. Cố cho làm thay đổi người khác chỉ mang tới cho người ta mặc cảm tội lỗi thôi.
Khi có người bảo, “Hãy làm như Chúa Jesus” tức là người đó đã chối bỏ không biết bạn là ai. Bất cứ khi nào có người muốn bạn được giống như một người nào khác, có nghĩa là bạn đã không được họ chấp nhận. Bạn không được họ đón tiếp, bạn là kẻ xâm lăng. Trừ phi bạn thành một người nào khác, nếu không bạn sẽ không được họ yêu thích. Loại yêu thương này là kiểu gì vậy? Nó huỷ diệt bạn ...........vì sự yêu thương này chỉ có được khi bạn là giả tạo, không thuần tuý?
Bạn có thể, một cách nguyên
thủy, là chính bạn. Tất cả các thứ khác sẽ là giả tạo, tất cả các
thứ khác chỉ là những cái mặt nạ, những cá tính, mà không phải là tinh túy
của bạn. Bạn có thể khoác lên con người của bạn nhân cách của Phật,
nhưng nhân cách đó không làm bạn động tâm, không có liên hệ tới bạn, cũng
không tiếp nối được với chính bạn. Cái nhân cách giả tạo đó này chỉ là
vỏ bề ngoài, là vẻ mặt, chứ không bao giờ là bộ mặt thật bên trong. Cho nên bất cứ ai cố gắng làm
bạn thay đổi và nói, “Tôi sẽ yêu bạn nếu bạn thành như Phật, hay như
Chúa Jesus......” là người đó không yêu thương gì bạn đâu. Có thể là họ yêu
Chúa, nhưng họ lại ghét bạn thậm tệ. Tình yêu Chúa của họ cũng có
thể không sâu sa, bởi lẽ nếu họ thực sự yêu Jesus, họ đã phải tự hiểu
rằng mỗi ni tấc của mỗi cá nhân tuyệt đối có một đặc thù riêng biệt.
Yêu thương là một sự hiểu
biết sâu đậm. Nếu đã yêu một ai, bạn đã khởi động lên được một cái nhìn có
giá trị khác ngay trong chính bạn. Lúc này bạn có thể nhìn thấy người đó
với con mắt trong sáng hơn. Nếu bạn đã yêu mến Phật Cồ Đàm, thì bất cứ
người nào đến với bạn, bạn cũng sẽ nhìn thấy thực trạng của người đó,
một con người vững chắc, sẽ thấy cái tiềm năng của người đó tại chỗ này
và ngay lúc này. Và bạn sẽ yêu mến người đó; bạn sẽ giúp họ trở thành
bất cứ cái gì họ có thể đat được. Bạn sẽ không kỳ vọng bất cứ vào điều
gì khác. Mọi kỳ vọng là sự kết án, mọi kỳ vọng là chối bỏ, mọi kỳ vọng
là phản đối. Một cách thật đơn giản, chỉ cần thương yêu người khác............không
cần có khen thưởng, không cần có hậu quả. Chỉ cần đơn phương giúp đỡ người
khác, và không để ý đến tương lai .
Khi tình yêu xuất hiện dạt dào
không màng tới những gì sẽ xẩy đến trong tương lai, tình yêu đó là một nguồn
năng lực vô biên. Khi tình yêu dạt dào không do bất cứ một động lực nào sai
khiến thì không có những sự giúp đỡ nào bằng. Khi cảm thấy có một cá
nhân đơn độc chấp nhận ta là ta, ta thấy ta là trung tâm điểm. Sự hiện
hữu của ta không bị thờ ơ. Ít nhất đã có một cá nhân chấp nhận ta một
cách vô điều kiện. Điều này cho ta
một chỗ đứng, một trung tâm điểm, một cảm giác gần gũi như đang ở trong
nhà riêng. Khi ta tách rời xa khỏi chính ta, là ta rời xa khỏi sự hiện
hữu, xa khỏi nhà riêng. Cái khoảng cách giữa ta và chính ta là
khoảng cách giữa ta và nhà riêng của ta, không có khoảng cách nào
khác nữa. Vì vậy khi có ai nói, “Hãy trở thành một người nào đó,” là
họ đã đẩy ta xa khỏi căn nhà của ta đó. Ta sẽ trở thành giả tạo, sẽ
mang nhiều bộ mặt nạ khác nhau. Sẽ có nhiều nhân cách, nhiều cá tính,
và một ngàn thứ khác nữa, nhưng ta sẽ không có sự tinh túy nữa.
Một trong những việc khó khăn
nhất trên thế gian này là.............giúp cho người khác được là chính
họ........ vì việc này đi ngược với cái tôi của ta. Cái ngã của ta
muốn làm cho người khác thành những kẻ bắt chước. Muốn cho mọi người bắt
chước ta; muốn họ trở thành cùng một khuôn mẫu và tất cả phải đi theo ta.
Từ đó cái ngã mới được hoàn toàn đầy đủ thoả mãn. Ta cũng muốn chính
mình là một bản kê khai kế hoạch chi tiết sau cùng và mọi người chỉ phải
đi theo. Như thế ta trở thành trọng tâm và những người khác thành tùy
thuộc giả tạo. Cái ngã muốn làm người
khác thay đổi theo ta. Nhưng ta là ai mà muốn thay đổi người khác? Đừng
nhận lãnh trách nhiệm đó. Nó rất là nguy hiểm, giống như chuyện Adolf
Hitler đã tạo ra. Ông ta tự nhận trách nhiệm thay đổi toàn cầu theo ý
tưởng của ông ta. Theo nghĩa thông thường, có rất
nhiều sự khác biệt ngoài bề mặt giữa Mahatma Gandhi và Adolf Hitler. Nhưng bên
trong không có gì khác biệt. Cả hai đều là chính trị gia, vì cả hai đều có những
ý tưởng làm cho thế giới thay đổi theo ý riêng của họ. Một người dùng phương pháp bạo động,
một người xử dụng hình thức bất bạo động, nhưng cả hai đều dùng những
phương cách làm người khác thay đổi theo ý riêng của họ.
Một người có thể dùng lưỡi
lê, người kia dọa “Tôi sẽ tuyệt thực dài hạn nếu bạn không đi theo tôi”. Người
này có thể doạ thủ tiêu bạn và người kia có thể dọa họ sẽ tự vẫn
nếu không có ai theo họ, nhưng cả hai
đầu dùng bạo lực. Cả hai bên đều tạo ra cái trạng huống mà người khác bị
cưỡng bách phải làm mà chính họ không muốn trở thành, và cũng không bao
muốn làm. Cả hai đều là chính trị gia. Cả Hitler lẫn Gandhi chẳng ai thương
yêu gì ai khác. Họ có thể nói về tình thương yêu nhưng họ không có yêu
thương. Họ không thể yêu, vì cái tư tưởng ...... cái lý tưởng là mọi người
phải nên như thế nào ...... đã tạo ra rắc rối.
Chỉ có một con đường duy nhất
để yêu thương mọi người là yêu thương họ như họ đang là chính họ. Và cái
vẻ đẹp ở đây là; chính lúc ta thương yêu người khác như họ đang là chính họ,
thì họ thay đổi. Họ không thay đổi theo phương cách của ta ...mà họ thay
đổi theo thực tại riêng của chính họ. Khi ta yêu ai, người đó được chuyển
hóa. Không đổi dạng nhưng là chuyển hoá.
Người đó đổi mới, đạt tới đỉnh cao mới của sự hiện hữu. Nhưng chỉ xẩy
ra trong cái hiện thân, và theo sự tự nhiên của người ấy.
Hãy nên trợ giúp cho người
khác được là tự nhiên, giúp cho họ cho được tự do lựa chọn, giúp cho họ
được là chính họ, và đừng bao giờ cố ép buộc bất cứ ai, hoặc lôi
kéo, thúc đẩy hay thao túng bất cứ một người nào. Vì đó chỉ là những thủ đoạn của cái ngã.
Và đó cũng là những gì mà các chính trị gia thực hành.
Kim Morris dịch dựa theo bài
viết của Achema – Malaysia 2009
August 2012
=======================================================
Zen – Accept them as
what they are – 2
Accept the other and give him a feeling that he is welcome. Don’t give him a feeling of guilt; don’t give him the idea that he is condemned. All those people who are trying to change him give him the idea of guilt.
When somebody says, “Be like Jesus!” he has denied you as
you are. Whenever somebody tells you to be like somebody else, they mean you
are not accepted. You are not welcome, you are like a intruder. Unless you
become somebody else, you will not be loved. What type of love is this? Which
destroys you…………..and only when you become false, inauthentic?
You can, authentically, only be yourself. All else will be
false, all else will be just masks, personalities, but not our essence. You can
decorate yourself with the personality of Buddha, but it will never touch your
heart. It will never be related to you, it will not be connected with you. It
will just be on the outside. A face, but never your face.
So whoever is trying to make you somebody else and says, “I
will love you if you become like Buddha, like Christ………” he does not love you. He may be in love with
Christ, but he hates you. And his love for Christ can also not be very deep,
because if he really loved Jesus, he would understand the absolute uniqueness
of every inch of every individual.
Love is deep understanding. If you have loved one person,
you have triggered a different quality of vision within you. Now you can see it
with clarity. If you have loved Gotama Buddha, then whoever comes before you,
you will see the reality of this person, of this concrete human being, of this
potentiality here and now. And you will love this person; you will help this
person to become whatsoever he or she can become. You will not expect anything
else. All expectation is condemning, all expectation is a denial, all
expectation is a rejection. You will simply give your love…………for no reward,
for no result. You will simply help, wit no future in mind.
When love flows without any future, it is a tremendous
energy. When love flows without motivation it helps, and nothing helps like it
does. Once you feel that even one single human being accepts you as you are,
you feel centered. You are not unwelcome in this existence. At least one human
being accepts you unconditionally. This give you grounding, a centering; that
gives you a feeling that you are at home. When you are far away from yourself,
you are far away from the existence, from your home. The distance between you
and yourself is the distance between you and your home, and there is no other
distance. So whosoever says, “Become somebody else,” is pushing you away from
your home. You will become false, you will carry masks. You will have
personalities, character, and a thousand others things, but you won’t have the essence.
One of the most difficult thing to do in this world
is……………..to help others to be himself…………….because that is against your ego.
Your ego would like to make imitators of people. You would like everybody to
imitate you; you would like others to become the archetype and have everybody
follow you. Then your ego would be very, very fulfilled. You would think of
yourself as the blueprint and everybody just has to follow you. You become the
center and everybody becomes false.
You ego wants to change other according to you. But who are
you to change anybody? Don’t take that responsibility. That is dangerous, that
is how Adolf Hitlers were born. He took on the responsibility of changing the whole world
according to himself.
In ordinary sense, there is very much difference in surface
between a Mahatma Gandhi and an Adolf Hitler. But deep down there is no
difference. Both of them are politicians, because both have ideas of changing
the world according to themselves. One may be using violent method, the other
may be using nonviolent method, but both are using methods to change the other
according to themselves. One may be using the bayonet, the other is threatening
you that “I will go on a long fast if you don’t follow me.” One may be
threatening to kill you and the other may be threatening that he will kill
himself if he is not followed, but both are using force. Both are creating
situations in which you can be forced to be something that you don’t want to
be, that you never wanted to be. They are both politicians, neither Hitler
loves you, nor Gandhi loves you. He may talk about love but he does not love.
He can’t love, because the very idea………the ideal of how you should
be……….created trouble.
There is only one way of loving people and that is to love
them as what they are. And this is the beauty; that when you love them as they
are, they change. Not according to you………..they change according to their own
reality. When you love them, they are transformed. Not converted but
transformed. They become anew, they ‘attain” new heights of being. But that
happens in their being, and it happens according to their nature.
Help people to be natural, help people to be free, help
people to be themselves, and never try to force anybody, to pull and push and
manipulate. Those are the ways of the ego. And that is what all politicians do.
Achema – Malaysia
2009
No comments:
Post a Comment