Wednesday, August 22, 2012

Achema - Zen – Accept them as what they are – 3



Phần 3 - Hãy chấp nhận họ là chính họ

Bất cứ khi nào cho ý nghĩ về lý tưởng dính vào với mối liên hệ, thì sự bảo trọng trở thành cản trở. Tình yêu đổi thành cay đắng, thành như một thứ thù hận, và cái bảo thủ của bạn thành nhà tù. Lý tưởng làm cho đổi khác.

Lấy thí dụ, nếu bạn là một người mẹ, săn sóc cho đứa con.  Đứa bé cần bạn, nó không thể sinh tồn nếu không có bạn. Bạn là điều phải có cho đứa bé.  Đứa bé cần thức ăn, cần tình yêu, cần sự săn sóc...........nhưng nó không cần cái tư tưởng Thiên chúa giáo, hay Phật giáo, hoặc Hồi Giáo của bạn.......... .  Nó không cần lý tưởng của bạn, kinh Phúc âm hay kinh Phật, cũng như không cần niềm tin của bạn. Nó không cần cái tham vọng của bạn muốn nó phải trở thành cái gì cả. Chỉ cần dẹp bỏ cái lý tưởng, hành động, mục tiêu, và kết quả đó đi........ thì sự chăm lo đó sẽ thành tuyệt hảo, thành tinh khiết. Còn không, sự chăm sóc đó chỉ là quỷ quyệt.

Khi sự chăm lo cho đứa bé không đặt trên một ý nghĩ lý tưởng nào...như...  không muốn đứa con thành một con chiên của Chúa, hay một Phật tử, không mong nó thành như thế này, như thế nọ, cộng sản hay phát xít, không muốn đứa con trở thành một thương gia thành công, một bác sĩ, một kỹ sư, một luật sư, hay kế toán gia.........bạn hoàn toàn không đặt một lý tưởng nào vào con bạn.  Và bạn nói, “Cha mẹ sẽ yêu con, khi khôn lớn con sẽ tự chọn lựa lấy.  Con cứ tự nhiên trở thành bất cứ cái gì mà con muốn. Con là một bất cứ cái gì, cha mẹ vẫn tiếp tục ủng hộ con và nếu con quyết định trở thành ai đó bố mẹ cũng vẫn chấp nhận và tiếp đón con. Chứ không phải chỉ khi con thành chủ tịch của một nước cha mẹ mới yêu thương con; nhưng nếu con là một người phu đổ rác thì bố mẹ sẽ không thương yêu nữa vì cảm thấy xấu hổ. Không phải chỉ khi con đạt được huy chương vàng của trường học bố mẹ mới tiếp đón con; hay thấy xấu hổ khi con trở về như một kẻ thất bại.  Không phải là chỉ khi con tài giỏi, tinh tấn, đạo đức, thể này, thể kia, con mới là con của bố mẹ và ngược lại thì bố mẹ không biết gì tới con, hay con không còn liên hệ gì tới bố mẹ nữa.”

Ngay khi nêu lên một lý tưởng nào đó, chính là lúc bạn đem thuốc độc vào với sự liên hệ. Sự chăm sóc thuần túy là tuyệt đẹp nhưng khi có bất cứ lý tưởng nào ẩn nấp bên trong thì sự chăm sóc đó lại là quỷ quái. Rồi nó trở thành sự mặc cả; có điều kiện. Và toàn diện tình yêu chỉ là quỷ quyệt; vì vậy trần gian này mới có biết bao nhiêu đau khổ. Không phải là không có sự săn sóc....... sự săn sóc vẫn còn đó, nhưng kèm vào theo quá nhiều mánh khoé.  Mẹ săn sóc, cha lo lắng, chồng nuông chiều, vợ âu yếm, anh chị em.........ai cũng sẵn sàng chăm lo. Không nói là không ai lo lắng cho ai cả.  Người ta chăm lo quá nhiều, nhưng thế giới vẫn không được hoà bình. Phải có một cái gì sai lạc, một cái sai lầm từ căn bản.

Cái sai lầm trong căn bản đó là gì?  Và sai lầm ở chỗ nào?  Đó là sự săn sóc có điều kiện đi song hành: “Làm cái này đi!  Hãy thành như thế đó!” Bạn đã có yêu ai vô điều kiện bao giờ chưa? Có khi nào bạn yêu ai vì họ là chính họ không? Không muốn cải thiện người khác, không muốn biến đổi họ; chỉ hoàn toàn, thầm lặng chấp nhận........ đó mới là chăm lo thuần túy. Chỉ qua sự chăm lo như vậy, bạn mới sẽ được thoả mãn đầy đủ và người kia sẽ có được sự giúp đỡ vô cùng.

Và nên nhớ, khi sự chăm lo không có ẩn giấu chủ đích nào, không có tham vọng giấu diếm bên trong, người được chăm lo sẽ yêu thương bạn suốt đời. Ngược lại người đó sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bạn. Chính vì vậy tại sao nhiều đứa con không thể tha lỗi cho cha mẹ họ được. Hãy đi hỏi các nhà tâm lý hay tâm thần học........hầu như tất cả các trường hợp họ biết được đã xẩy ra đều là của những người có cha mẹ quan tâm quá nhiều khi họ còn là trẻ thơ. Sự chăm sóc của cha mẹ đó có tính cách thương mại, cho nên thành lạnh lẽo, và tính toán. Các bậc cha mẹ đó đã chỉ muốn đứa trẻ hoàn thành những tham vọng của chính riêng họ thôi.

Tình yêu phải là một món quà vô giá. Bất cứ khi nào có một giá trị đổi chác mắc vào, nó không còn là tình yêu đúng nghĩa nữa.

Kim Morris dịch dựa theo một bài viết của Achema – Malaysia 2009
August 2012

***********************************************************************************************

Achema - Zen – Accept them as what they are - 3
The moment ideology enters, care becomes interference. Love turns bitter, becomes almost a kind of hatred, and your protection becomes a prison. The ideology makes the difference.
For example, if you are a mother, take care of the child. The child needs you, can’t survive without you. You are a must. He needs food, he needs love, he needs care…………….but he does not need your Christianity, your Buddhism, your Islam or your Hinduism. He does not need your ideals, your bible or scripture; he does not need your beliefs. He does not need your ideals of how he should be. Only avoiding  ideology, ideals, goals, ends……………..and then care is beautiful, then care is innocent. Otherwise care is cunning.
When there is no ideology in your caring………….you don’t want to make your child a Christian, a Buddhist, you don’t want to make your child this or that, communist or fascist, you don’t want your child to become a successful business man,  a doctor, an engineer, a lawyer, or an accountant……………….you don’t have any ideas of your child. You say, “I will love, when you grow up, you choose. Be whatever is natural for you to be. Whatever you are, you have my blessings and whatever you decide to be, from my side you are accepted and welcome. Not that only when you become the president of the country will I love you and if you become the garbage collector then there will be no love and I will feel ashamed of you. Not that only when you bring a gold medal award from university will there be a welcome, and if you come back as a failure I will be ashamed of you. Not that only when you are good, virtuous, moral, this and that, will you be my child and otherwise I am not related to you, you are not related to me.”
The moment you bring an idea, you bring poison into the relationship. Care is beautiful, but when care has some idea behind it, then it is cunningness. Then it is a bargain; then it has conditions. And all our love is cunning; hence this misery in the world. Not that there is no care………..care is there, but with too much cunningness. The mother cares, the father cares, the husband cares, the wife cares, the brother, the sister……………..everybody is caring. We are not saying that nobody is caring. People are caring so much, but still the world is not in peace. Something is wrong, something is fundamentally wrong.
What is fundamentally wrong? Where do things go wrong? The caring has condition in it: “Do this! Be that!” Have you ever loved anybody with no conditions? Have you ever loved anybody as he or she is? You don’t want to improve the person, you don’t want to change them; your acceptance is total, utter………then your care is. You will be fulfilled through that care, and the other will be helped immensely.
And remember, if your care has no business in it, no ambition in it, the person you care about will love you forever. But if your care has some ideas in it, then the person you care about will never be able to forgive you, That is why children are incapable of forgiving their parents. Go and ask the psychologists, the psychoanalysts…………almost all the cases that come to them are those whose parents cared too much when they were children. And their care was businesslike; it was cold, it was calculated. They wanted some of their ambitions to be fulfilled through the child.
Love has to be a free gift. The moment there is a price tag on it, it is no longer love.
Achema – Malaysia 2009


No comments:

Post a Comment