Đại Hành giả Tây Tạng Milarepa
Tên
ngài là Milarepa và ngài là một kẻ sát nhân. Thủa đầu đời của vị hành giả vĩ
đại người Tây Tạng này đã bị tổn thương bởi sự bạo lực, thù hằn và sân hận.
Nhưng mỗi khi nhắc đến tên ngài, đôi mắt của mọi người Tây Tạng sẽ ướt đẫm
những giọt lệ sùng mộ và hỉ lạc. Cuộc đời của Milarepa là một câu chuyện về sự
chuyển hóa. Đây là một người đã nhận ra những lỗi lầm, sai sót của mình và đã
xoay chuyển cuộc đời mình. Đây là một người đã trở thành một yogi (hành giả) vĩ
đại nhất mà thế giới từng nhìn thấy.
Milarepa
là ai?
Kẻ sát nhân
Milarepa
sinh năm 1052 trong một gia đình giàu có ở xứ tuyết Tây Tạng. Cha ngài mất khi
ngài còn nhỏ và bởi không có người cai quản điền trang, chú thím ngài đã chiếm
đoạt toàn bộ di sản của ngài. Tràn ngập sự giận dữ và căm thù, chàng thanh niên
Milarepa đi học huyền thuật và nhanh chóng trở về để giết hại những kẻ hãm hại
gia đình mình. Trong thực tế, người ta nói rằng với sự căm thù, Milarepa sân
hận tới nỗi đã giết chết 35 người trong ngôi làng của chú ngài trong đêm phục
hận.
Gặp gỡ Đạo sư
Không
lâu sau những sự kiện khủng khiếp đó, cuộc đời của Milarepa bắt đầu vỡ tan
thành từng mảnh. Ngài đã đi tới một chốn vô cùng tăm tối và ngài nhận thức thật
sâu xa rằng cuộc đời ngài hóa ra hoàn toàn lầm lạc. Ngài xấu hổ về con người
mình và những gì ngài đã làm cho gia đình ngài. Ngài nhận thức được lỗi lầm
trầm trọng ngài đã phạm.
Vì
thế ngài bắt đầu làm những điều tốt lành. Trong quá trình chuộc lại lỗi lầm,
Milarepa gặp Đạo sư Marpa, vị Thầy đã mang toàn bộ Phật pháp từ Ấn Độ về Tây
Tạng. Để đưa về Tây Tạng những giáo lý này, Marpa đã phải chịu đựng những gian
khổ lớn lao và người ta nói rằng không có Marpa thì Phật giáo sẽ không tồn tại
ở xứ tuyết.
Giây
phút Milarepa nhìn thấy Marpa lần đầu tiên thật là kỳ diệu. Truyền thuyết kể
lại rằng Marpa ở ngoài đồng, bên một con đường, ngài uống một ly rượu và
Milarepa đi ngang qua mặt ngài. Thoạt đầu khi Milarepa vừa nhìn thấy Marpa,
toàn thể thế giới tĩnh lặng và lông tóc sau cổ ngài dựng đứng lên. Milarepa
không biết người đàn ông đó là ai nhưng bởi mối nối kết mạnh mẽ từ những đời
quá khứ, người ta nói rằng chỉ nhìn thấy Marpa là Milarepa đã kinh nghiệm một
trạng thái thiền định sâu xa.
Marpa
buộc Milarepa phải chịu những gian khổ lớn lao.
Ngọn
tháp cuối cùng của Milarepa ở quận Lhodrak (Tây Tạng), phía bắc biên giới
Bhutan.
Milarepa
đã tu học với nhiều Đạo sư Phật giáo nhưng dường như không vị Thầy nào có thể
giúp đỡ được ngài. Trong trái tim của ngài, ngài biết ngài phải tu học với
Marpa. Vì thế ngài quay trở lại để hỏi Marpa và khẩn cầu vị Thầy này giúp đỡ
nhưng Marpa chỉ quở mắng và đuổi ngài đi. Mỗi lần Milarepa thỉnh cầu giáo lý
thì Marpa chỉ giận dữ, đánh đập và tống cố ngài ra ngoài. Mặc dù vậy, cuối cùng
Marpa nhượng bộ và đi tới một thỏa thuận với Milarepa:
“Hãy
xây cho ta một ngọn tháp lớn và ta sẽ dạy Pháp cho ngươi,” Marpa nói.
Vì
thế Milarepa bắt đầu làm việc. Ngài thâu thập những viên đá, các tảng đá và gỗ
từ khắp mọi nơi. Sau nhiều tuần làm việc kiệt lực, Milarepa trở về gặp Marpa và
nói với vị Thầy rằng ngọn tháp đã hoàn tất. Marpa tới kiểm tra công việc và khi
nhìn thấy ngọn tháp, Marpa bắt đầu chửi mắng Milarepa, nói rằng Milarepa đã làm
sai hoàn toàn và phải bắt đầu lại!
Sự
việc này diễn ra chín lần nữa.
Ngọn
tháp cuối cùng mà Milarepa xây dựng cao chín tầng và phải mất nhiều tháng để
hoàn tất. Xin nhớ rằng việc này xảy ra trước khi có xe hơi, cần trục và máy
trộn xi măng. Công việc này làm Milarepa bị thương và người ta nói rằng lưng
ngài đầy những vết thương lở loét và giờ đây ngài thành một người gù lưng bởi
phải vác những tảng đá. Nhưng ngài đã thực hiện điều Marpa yêu cầu và sự hiến
dâng của ngài đối với Thầy Marpa không bao giờ lay chuyển. Ngài vô cùng khao
khát giáo lý.
Khi
ngọn tháp sau cùng được xây dựng xong, Milarepa ngần ngại trở về nhà của Marpa,
nơi vị Thầy đang ban các giáo lý cao cấp cho vài hành giả khác. Milarepa phủ
phục dưới chân Thầy và cầu xin giáo lý. Nhưng cũng như thường lệ, Marpa bảo
Milarepa hãy ra khỏi nơi đó.
Hoàn
toàn tuyệt vọng, Milarepa quyết định tự vẫn. Trong quá khứ, ngài đã giết chết
35 người và không có giáo lý của Đức Phật, ngài cảm thấy không thể làm những
điều đúng đắn và không có cách nào để mang lại lợi ích cho những người đã chết
đó. Vì thế ngài treo một sợi thừng trên cây và tròng giây quanh cổ. Ngài hít
một hơi thật sâu và dốc hết nghị lực, và ngay khi ngài sắp bước vào cái chết
thì Marpa tới gần và nói giờ đây Milarepa đã sẵn sàng được nhận những giáo lý
tối thượng của Phật giáo. Thầy Marpa đã chấp nhận ngài là đệ tử.
Người
ta nói rằng Marpa bắt Milarepa phải chịu những gian khổ này để giúp Milarepa
tịnh hóa ác nghiệp và khiến ngài trở thành một bình chứa (pháp khí) thích hợp
đối với các giáo lý. Không có những gian khổ này, tâm thức của Milarepa sẽ
không được chuẩn bị và ngài sẽ tu tập không tiến bộ do bởi những ác hạnh trầm
trọng của ngài trong quá khứ. Nhờ trí tuệ, Marpa biết rằng những công việc khổ
nhọc sẽ làm lợi lạc cho Milarepa và giúp cho tân hành giả này tiến bộ nhanh
chóng trên con đường.
Sau
đó Milarepa nhận lãnh tất cả những giáo lý của Marpa. Một đêm trong một giáo lý
tuyệt mật, Marpa có một giấc mơ. Trong giấc mơ một vị Phật nữ tuyệt đẹp nói với
ngài rằng Milarepa sẽ trở thành vị hộ trì dòng truyền thừa của ngài và vì thế
hãy nỗ lực giảng dạy cho Milarepa. Do đó Marpa đã dạy cho Milarepa mọi sự mà
ngài đã học ở Ấn Độ, giống như người ta rót nước từ chiếc bình này sang chiếc
bình khác.
Khi
Milarepa đã được giảng dạy đầy đủ, ngài từ giã mọi người và lên đường tới nơi
hoang dã. Ngài nguyện sống đơn độc trong những hang động cho tới khi thành tựu
giác ngộ và ngài không bao giờ vi phạm lời nguyện này. Đôi khi Milarepa bít lối
vào hang để ngài không thể ra khỏi và thiền định ở đó hàng nhiều năm. Thực phẩm
và nước uống được đưa vào cho ngài qua một khe nứt giữa các viên gạch.
Giác
ngộ trong một đời
Các
giáo lý Phật giáo nói rằng người ta có thể đạt được giác ngộ trong một đời
nhưng điều đó vô cùng hiếm có. Hầu hết hành giả Phật giáo phải mất rất nhiều
cuộc đời để tích lũy trí tuệ và công đức. Nhưng Milarepa đã làm được điều đó.
Ngài nổi danh là người duy nhất trong lịch sử Tây Tạng thành tựu sự toàn giác
trong một thân người, ngay trong một đời người. Và đó là lý do vì sao ngài là
hành giả vĩ đại nhất trong mọi hành giả.
Đức Milarepa có thể dạy chúng ta điều gì trong cuộc đời
Milarepa nổi danh là một thi sĩ vĩ đại. Ngài thường lang thang
quanh những miền quê, hát những bài ca và viết những bài thơ cho người dân địa
phương. Tôi muốn chia sẻ với quý vị một vài bài thơ, giáo lý và trích dẫn nổi
tiếng nhất của Milarepa với hy vọng rằng điều đó có thể mang lại lợi lạc cho
một người nào đó.
1. Hãy khiêm tốn
“Hãy ngồi ở chỗ thấp nhất, và các con sẽ đạt được vị trí cao
nhất.” –– Milarepa
Milarepa nổi danh là rất khiêm tốn. Ngài không mặc gì ngoài một
vài quần áo rách dơ bẩn và không bao giờ ngồi trên một Pháp tòa hay ghế cao.
Ngài không có tu viện lộng lẫy, thay vào đó ngài chọn cách sống trong những
hang động và núi non.
Nhiều bài ca của ngài nói về sự khiêm tốn. Milarepa thường nói
về đức tính khiêm tốn giúp ta phát triển lòng bi mẫn và lòng yêu thương, trong
khi sự kiêu ngạo khiến chúng ta cảm thấy mình tốt hơn và quan trọng hơn tất cả
những người khác. Ngài thường quở trách những người dân địa phương kiêu ngạo,
nói rằng sự cao ngạo là nguyên nhân của đau khổ bởi nó quá sức quy-ngã. Và khi
quý vị kiêu ngạo và tự cao, các sự việc không theo ý muốn của quý vị, quý vị sẽ
đau khổ.
2. Tỉnh giác về cái chết
“Cuộc đời thật ngắn ngủi, và thời gian của cái chết thì bất
định; vì thế hãy chuyên tâm thiền định. Hãy tránh những hành vi sai trái và
tích tập công đức trong khả năng tốt nhất của các con, dù phải trả giá bằng
cuộc đời mình. Tóm lại, hãy hành động để các con không có lý do gì phải xấu hổ
về bản thân mình; và hãy tuân thủ chặt chẽ quy tắc này.” – Milarepa
Một trong những chủ đề chính yếu trong các bài thơ và bài hát
của Milarepa là cái chết. Dường như việc ngài là một kẻ sát nhân trong quá khứ
đã lưu lại dấu vết trong tâm thức ngài và ngài luôn luôn tỉnh giác về việc cái
chết có thể đến bất kỳ lúc nào. Nhưng Milarepa đã sử dụng sự hiểu biết đó như
một nguồn cảm hứng chứ không phải một lý do để tuyệt vọng. Thay vì lo lắng về
cái chết, ngài đối mặt với những sợ hãi của ngài và sử dụng cái chết của ngài
như động lực chính yếu để tu hành miên mật.
Tôi thường cố khuyến khích các độc giả của tôi thực hành tương
tự. Chúng ta không biết khi nào chúng ta chết nhưng ta biết rằng cái chết là
một điều chắc chắn. Vì thế ta nên sử dụng cơ hội quý báu này để thành tựu các
mục tiêu của ta và làm một vài điều tốt đẹp nào đó. Đó là những gì Milarepa đã
làm. Ngài đã sử dụng phần lớn thời gian của ngài bằng cách liên tục tỉnh giác
rằng thời gian có thể cạn kiệt.
3. Tỉnh giác về sự vô thường
“Mọi theo đuổi thế gian chỉ có một kết thúc chắc chắn phải xảy
ra và không thể tránh khỏi, đó là sự đau khổ. Mọi thâu đạt kết thúc trong tan
tác; mọi tạo lập kết thúc trong hủy diệt; mọi gặp gỡ kết thúc trong chia ly;
mọi sự sinh ra kết thúc trong cái chết.” – Milarepa
Một điều mà tôi mong ước cha mẹ tôi sử dụng thêm thời gian để
dạy dỗ tôi là chân lý của sự vô thường. Hiểu rõ lẽ vô thường là một điều vô
cùng hữu ích nhưng đáng buồn thay, đó lại là một điều mà hầu hết mọi người
không bao giờ thực sự thấu hiểu.
Milarepa thường nói với mọi người rằng đừng quá dính mắc vào các
sự việc bởi chúng sẽ không tồn tại lâu dài. Những mối quan hệ, của cải, công
việc, nhà cửa, xứ sở v.v.., tất cả sẽ biến mất như một cầu vồng. Sẽ chẳng có gì
tồn tại mãi mãi. Và nhờ thấu hiểu và tôn trọng chân lý này ta sẽ có thể vui
hưởng cuộc đời nhiều hơn nữa. Những mối quan hệ của ta với thế giới trở nên
hiện thực và lành mạnh hơn. Ta sẽ không mê mải bám chấp vào các sự việc khi
ngăn cản chúng đừng chấm dứt. Khi thấu hiểu lẽ vô thường ta có thể nhận thức
sâu sắc hơn về các sự việc khi chúng hiện hữu ở đây.
4. Đừng bị lừa gạt bởi những phóng dật thế gian.
“Những công việc của thế gian sẽ tiếp diễn không bao giờ ngừng
nghỉ. Đừng trì hoãn thực hành thiền định” – Milarepa
Tôi thích trích dẫn này. Trong thực tế, tôi dùng câu trích dẫn
này làm nền màn hình máy tính của tôi. Tôi đọc nó khi cần nhắc nhở mình rằng có
những điều khác đáng làm hơn là chỉ ăn, ngủ và làm việc.
Tất cả chúng ta đều có thể đồng cảm với châm ngôn này, cho dù
chúng ta không là những hành giả. Những công việc của thế gian sẽ tiếp diễn
không bao giờ ngừng dứt. Sẽ luôn luôn có một người nào đó hay điều nào đó ngăn
trở những hy vọng hay giấc mơ của quý vị. Có thể đó là công việc, tiền bạc hay
một vài chướng ngại khác nhưng ngay khi quý vị vượt qua nó, một chướng ngại mới
sẽ xuất hiện.
Milarepa bảo chúng ta đừng lãng phí thời gian mà phải thuận thảo
với nó. Sẽ luôn luôn có những phóng dật và vấn đề, nhưng dù thế nào đi nữa thì
chúng ta cần phải tiến tới. Điều này vô cùng quan trọng.
Sống và chết không hối tiếc.
“Tôn giáo của tôi không phải là đạo Phật. Tôn giáo của tôi là
sống và chết không hối tiếc.” – Milarepa.
Đây luôn luôn là trích dẫn mà tôi yêu thích. Không chỉ riêng của
Milarepa mà của mọi người, ở mọi nơi. Tôi đọc nó và cảm thấy hứng khởi trong
việc làm một người tốt hơn và làm mọi sự tôi có thể khiến cho đời tôi ích lợi
hơn và xứng đáng hơn. Tôi yêu quý trích dẫn đó bởi nó đánh mạnh vào cốt lõi của
vấn đề và cho ta thấy việc đứng ở ngưỡng cửa của cái chết và hối tiếc về những
điều mà ta từng làm (hay không làm!) trong tuổi thanh xuân thì khủng khiếp biết
bao.
Những Bài Ca của Milarepa
Nếu quý vị thích thú trong việc nghiên cứu thêm nữa về đại hành
giả này thì tôi hết sức khuyến khích quý vị đọc quyển sách nổi tiếng tên là Một
Trăm ngàn Bài Ca của Milarepa. Đây luôn luôn là quyển sách tôi thích đọc nhất.
Đó là một tuyển tập tuyệt vời gồm tất cả những bài thơ, bài hát và giáo lý của
Milarepa.
Đó là một tác phẩm vô cùng súc tích. Đôi khi ngài hát về những
điều như thể diễn ra sống động trong một hang động và quý vị cảm thấy như thể
thực sự ở đó, ngay bên cạnh ngài. Những lúc khác ngài hát về lòng bi mẫn bùng
cháy trong lòng ngài giống như một ngọn lửa và quý vị cảm nhận về điều gì đó
như thể kinh nghiệm về lòng thương yêu đích thực.
Nói chung đó là một quyển sách thật đáng đọc. Quyển sách này
từng hiện diện trong mọi gia đình ở Tây Tạng trong hàng trăm năm. Nó được đọc
cho trẻ em khi chúng còn thơ ấu và sau đó được các tu sĩ nghiên cứu trong các
tu viện.
Quý vị khó tìm được một người Tây Tạng nào không thể đọc thuộc
lòng ít nhất một bài thơ của Milarepa.
Kết luận
Bài viết này sẽ không thể lưu hành mãi mãi. Tiểu sử của Milarepa
có thể dạy chúng ta rất nhiều về việc chúng ta là ai và chúng ta có thể trở
thành cái gì. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là nó cho chúng ta thấy rằng tất
cả chúng ta đều có năng lực để chuyển hóa cuộc đời và hoàn cảnh của riêng
mình.Chúng ta là chủ nhân số phận của chính mình.
From T T Tuệ
No comments:
Post a Comment