Thảo Luận về Chính
ta
Có những người chỉ làm đúng theo những gì có ghi chép trong sách vở, bài viết, hay theo những gì họ nghe được từ những bậc thầy nổi tiếng, hoặc làm theo lời nói của những nhà tu hành có tiếng tăm phán xét về bất cứ vấn đề nào đó, và rồi từ đó họ cứ lập lại những ngôn từ đó như một con vẹt mà không hề có một chút kinh nghiệm cá nhân về những vấn đề đó cả. Những người này ở đầy rẫy xung quanh ta và ta cũng có thể tìm thấy họ ở bất cứ nơi khác. Họ nói như một con vẹt hay như một băng thu thanh, Tất cả những lời nói của họ lấy nguồn từ những lời nói, từ những kinh nghiệm của người khác và không hề có một cái gì do chính tự họ khai triển ra.
Một người bệnh đang nằm trên giường không thể giúp người bệnh khác, người mù không thể giúp kẻ mù khác. Những kẻ đang ngụp lặn trong bóng tối không thể dìu dắt người khác ra chỗ có ánh sáng được. Những người chưa hề biết mùi vị của sự bất tử (xuất thần), không có cách nào giúp người khác buông bỏ sự sợ cái chết. Những người không sống đầy đủ trọn vẹn và xứng đáng, những người chưa từng có những câu hát chân thật xuất phát từ trái tim của họ, những người chỉ có những nụ cười gượng gạo trên môi không thể giúp cho kẻ khác trở thành chân thành và thuần tuý được. Họ chỉ là những người đạo đức giả, giả vờ, không thể giúp người khác trở thành chân thực.
Những người chưa hề biết đến bản thân của chính mình, không hiểu biết gì về chính họ, không có một ý tưởng gì về chính cá nhân của họ........những người vẫn còn bị mất trong nhân cách, cái nhân cách giả dối do xã hội tạo ra........không thể giúp cho người nào khác tìm biết đến chính kinh nghiệm cá nhân của họ được. Cho dù họ làm với tất cả chủ ý tốt, điều đó vẫn thật giản dị không thể thực hiện được.
Nếu ngọn lửa cuộc sống của ta chưa được thắp sáng, sao ta có thể làm cho ngọn lửa của người khác bùng cháy lên được? Ta phải đốt ngọn lửa của ta cho bừng lên; rồi sau đó mới làm cho lửa của người khác cháy lên. Nếu ta đang bừng cháy, lửa bốc rực rỡ, thì ta mới có thể làm cho đám cháy đó loang rộng ra xa khỏi tầm ước muốn của ta... Điều quan trọng trước tiên là ta phải tự bừng cháy lớn.
Ta phải có đôi mắt sáng thì mới dẫn được người mù đến cho y sĩ.......không có cách nào khác hơn. Ta chỉ có thể chia xẻ với người khác những gì mình có. Nếu ta đang đau khổ, ta chỉ chia xẻ nỗi buồn với người khác. Và khi hai người cùng đang đau buồn gặp nhau, sự khổ sở không những chỉ tăng gấp đôi, nó tăng trưởng nhiều hơn nữa . Chuyện này cũng xảy ra y hệt với hoan lạc, với tất cả những kinh nghiệm khác của ta.
Ta muốn thế giới này là như thế nào, thì trước hết ta phải làm người mẫu dẫn dắt. Ta phải tự trải qua thử thách của lửa trước và dùng chính kinh nghiệm cá nhân đó để chứng minh triết lý cuộc đời. Không thể cứ tiếp tục bàn cãi xuông về vấn đề này. Lý luận và tranh luận không giúp ích được gì; chỉ có kinh nghiệm của chính bản thân mới mang tới cho người khác mùi vị của tình thương yêu, của thiền định, của sự tĩnh lặng, hoặc của tôn giáo.
Trước khi ta tự học hỏi kinh nghiệm, đừng cố gắng giúp cho ai cả….....vì đơn thuần như thế chỉ làm cho người khác rối loạn thêm hơn. Họ đã bị rối loạn rồi. Bao nhiêu thế kỉ qua truyền thống liên tục đã làm cho con người bị rối loạn. Ta sẽ tử tế vì không giúp đỡ một ai, vì sự giúp đỡ của ta sẽ thành rất nguy hiểm; sự giúp đỡ của ta chỉ làm cho người khác thêm nguy kịch.
Trước tiên phải tiến vào con đường ta phải đi, học hỏi kinh nghiệm về nó, hiểu rõ con đường đó đưa tới đâu....... sau đó ta mới có thể nắm tay người khác dắt họ đi cùng đường. Và hãy để cho họ tự học hỏi bờ bên kia. Đôi khi ta thấy rất là khó truyền đạt tư tưởng trên thế giới này. Ta phải học cách truyền thông những kinh nghiệm riêng để khi người khác cảm nhận, họ hiểu chính xác qua ngôn từ điều gì ta muốn diễn tả; nếu không, khi ta nghĩ ta đang chia xẻ ngọt bùi nhưng ngược lại nó trở thành thuốc độc trong cuộc sống của người khác. Họ đã bị đầu độc quá nhiều rồi.
Tốt hơn là hãy tự làm cho chính ta trong sạch trước, làm cho cặp mắt ta trong sáng hơn để nhìn được rõ hơn, rửa sạch tất cả bụi bậm và ta có thể nhìn với đôi mắt không bụi bám. Có thể........và chỉ có thể thôi.....khi đó ta mới có thể giúp cho người khác. Ham muốn giúp đỡ là tốt, nhưng điều tốt lành không chỉ xảy đến từ những ham muốn tốt.
Có cả triệu người đang ra tay giúp đỡ người khác với dụng ý tốt, dậy dỗ khuyên bảo người khác.......... họ không màng đến một điều thực tế đơn giản nhất là họ đã không làm theo những lời khuyên bảo cho chính họ. Vì những lời khuyên răn người khác mang đến cho chính họ niềm vui quá lớn......... được như thế ai cần phải làm theo lời khuyên của chính mình?
Niềm vui trong sự khuyên răn người khác là rất tinh tế, là một niềm vui vị kỉ. Người nhận lời khuyên trở thành ngu dốt; trong khi người cho thành thông thái. Lời khuyên là thứ độc nhất ai cũng thích cho chứ ít ai muốn nhận. Dù cho đó là lời khuyên tốt nhưng ít khi nào người ta nhận bởi vì nó đến từ những người không hiểu biết gì cả.........tuy họ không hề có ý tưởng xấu nào trong đó.
Ta nên nhớ, trong bản tính thật tự nhiên, nếu ta muốn thay đổi thế giới ta phải thay đổi chính ta trước. Cách mạng phải xảy ra ngay tại chính trong ta trước. Khi đó ta mới có thể truyền được hơi nóng ấm tới tim người khác. Chuyển động phải xảy ra cho chính ta, rồi sau đó sẽ thấy phép lạ mầu nhiệm.......người khác cũng bắt đầu chuyển động cùng nhịp điệu đó với ta...............
Achema – Malaysia 2009
Kim Morris lược dịch March 2011
Có những người chỉ làm đúng theo những gì có ghi chép trong sách vở, bài viết, hay theo những gì họ nghe được từ những bậc thầy nổi tiếng, hoặc làm theo lời nói của những nhà tu hành có tiếng tăm phán xét về bất cứ vấn đề nào đó, và rồi từ đó họ cứ lập lại những ngôn từ đó như một con vẹt mà không hề có một chút kinh nghiệm cá nhân về những vấn đề đó cả. Những người này ở đầy rẫy xung quanh ta và ta cũng có thể tìm thấy họ ở bất cứ nơi khác. Họ nói như một con vẹt hay như một băng thu thanh, Tất cả những lời nói của họ lấy nguồn từ những lời nói, từ những kinh nghiệm của người khác và không hề có một cái gì do chính tự họ khai triển ra.
Một người bệnh đang nằm trên giường không thể giúp người bệnh khác, người mù không thể giúp kẻ mù khác. Những kẻ đang ngụp lặn trong bóng tối không thể dìu dắt người khác ra chỗ có ánh sáng được. Những người chưa hề biết mùi vị của sự bất tử (xuất thần), không có cách nào giúp người khác buông bỏ sự sợ cái chết. Những người không sống đầy đủ trọn vẹn và xứng đáng, những người chưa từng có những câu hát chân thật xuất phát từ trái tim của họ, những người chỉ có những nụ cười gượng gạo trên môi không thể giúp cho kẻ khác trở thành chân thành và thuần tuý được. Họ chỉ là những người đạo đức giả, giả vờ, không thể giúp người khác trở thành chân thực.
Những người chưa hề biết đến bản thân của chính mình, không hiểu biết gì về chính họ, không có một ý tưởng gì về chính cá nhân của họ........những người vẫn còn bị mất trong nhân cách, cái nhân cách giả dối do xã hội tạo ra........không thể giúp cho người nào khác tìm biết đến chính kinh nghiệm cá nhân của họ được. Cho dù họ làm với tất cả chủ ý tốt, điều đó vẫn thật giản dị không thể thực hiện được.
Nếu ngọn lửa cuộc sống của ta chưa được thắp sáng, sao ta có thể làm cho ngọn lửa của người khác bùng cháy lên được? Ta phải đốt ngọn lửa của ta cho bừng lên; rồi sau đó mới làm cho lửa của người khác cháy lên. Nếu ta đang bừng cháy, lửa bốc rực rỡ, thì ta mới có thể làm cho đám cháy đó loang rộng ra xa khỏi tầm ước muốn của ta... Điều quan trọng trước tiên là ta phải tự bừng cháy lớn.
Ta phải có đôi mắt sáng thì mới dẫn được người mù đến cho y sĩ.......không có cách nào khác hơn. Ta chỉ có thể chia xẻ với người khác những gì mình có. Nếu ta đang đau khổ, ta chỉ chia xẻ nỗi buồn với người khác. Và khi hai người cùng đang đau buồn gặp nhau, sự khổ sở không những chỉ tăng gấp đôi, nó tăng trưởng nhiều hơn nữa . Chuyện này cũng xảy ra y hệt với hoan lạc, với tất cả những kinh nghiệm khác của ta.
Ta muốn thế giới này là như thế nào, thì trước hết ta phải làm người mẫu dẫn dắt. Ta phải tự trải qua thử thách của lửa trước và dùng chính kinh nghiệm cá nhân đó để chứng minh triết lý cuộc đời. Không thể cứ tiếp tục bàn cãi xuông về vấn đề này. Lý luận và tranh luận không giúp ích được gì; chỉ có kinh nghiệm của chính bản thân mới mang tới cho người khác mùi vị của tình thương yêu, của thiền định, của sự tĩnh lặng, hoặc của tôn giáo.
Trước khi ta tự học hỏi kinh nghiệm, đừng cố gắng giúp cho ai cả….....vì đơn thuần như thế chỉ làm cho người khác rối loạn thêm hơn. Họ đã bị rối loạn rồi. Bao nhiêu thế kỉ qua truyền thống liên tục đã làm cho con người bị rối loạn. Ta sẽ tử tế vì không giúp đỡ một ai, vì sự giúp đỡ của ta sẽ thành rất nguy hiểm; sự giúp đỡ của ta chỉ làm cho người khác thêm nguy kịch.
Trước tiên phải tiến vào con đường ta phải đi, học hỏi kinh nghiệm về nó, hiểu rõ con đường đó đưa tới đâu....... sau đó ta mới có thể nắm tay người khác dắt họ đi cùng đường. Và hãy để cho họ tự học hỏi bờ bên kia. Đôi khi ta thấy rất là khó truyền đạt tư tưởng trên thế giới này. Ta phải học cách truyền thông những kinh nghiệm riêng để khi người khác cảm nhận, họ hiểu chính xác qua ngôn từ điều gì ta muốn diễn tả; nếu không, khi ta nghĩ ta đang chia xẻ ngọt bùi nhưng ngược lại nó trở thành thuốc độc trong cuộc sống của người khác. Họ đã bị đầu độc quá nhiều rồi.
Tốt hơn là hãy tự làm cho chính ta trong sạch trước, làm cho cặp mắt ta trong sáng hơn để nhìn được rõ hơn, rửa sạch tất cả bụi bậm và ta có thể nhìn với đôi mắt không bụi bám. Có thể........và chỉ có thể thôi.....khi đó ta mới có thể giúp cho người khác. Ham muốn giúp đỡ là tốt, nhưng điều tốt lành không chỉ xảy đến từ những ham muốn tốt.
Có cả triệu người đang ra tay giúp đỡ người khác với dụng ý tốt, dậy dỗ khuyên bảo người khác.......... họ không màng đến một điều thực tế đơn giản nhất là họ đã không làm theo những lời khuyên bảo cho chính họ. Vì những lời khuyên răn người khác mang đến cho chính họ niềm vui quá lớn......... được như thế ai cần phải làm theo lời khuyên của chính mình?
Niềm vui trong sự khuyên răn người khác là rất tinh tế, là một niềm vui vị kỉ. Người nhận lời khuyên trở thành ngu dốt; trong khi người cho thành thông thái. Lời khuyên là thứ độc nhất ai cũng thích cho chứ ít ai muốn nhận. Dù cho đó là lời khuyên tốt nhưng ít khi nào người ta nhận bởi vì nó đến từ những người không hiểu biết gì cả.........tuy họ không hề có ý tưởng xấu nào trong đó.
Ta nên nhớ, trong bản tính thật tự nhiên, nếu ta muốn thay đổi thế giới ta phải thay đổi chính ta trước. Cách mạng phải xảy ra ngay tại chính trong ta trước. Khi đó ta mới có thể truyền được hơi nóng ấm tới tim người khác. Chuyển động phải xảy ra cho chính ta, rồi sau đó sẽ thấy phép lạ mầu nhiệm.......người khác cũng bắt đầu chuyển động cùng nhịp điệu đó với ta...............
Achema – Malaysia 2009
Kim Morris lược dịch March 2011
No comments:
Post a Comment