Monday, April 30, 2012

The meaning of the Buddhist 5 precepts


1. Aware of the suffering caused by the destruction of life, I vow to cultivate compassion and to learn the ways of protecting the lives of people, animals and plants.  I am determined not to kill, not to let others kill, and not to condone any act of killing in the world, in my thinking, and in my way of life.

- Do not kill

2. Aware of the suffering caused by exploitation, social injustice, stealing and oppression, I vow to cultivate loving-kindness and learn ways to work for the well-being of people, animals and plants. I vow to practice generosity by sharing my time, energy, and material resources with those who are in real need. I am determined not to steal and not to possess anything that should belong to others. I will respect the property of others, but I will do everything in my power to prevent others from human suffering of other species.

- Do not steal

3. Aware of the suffering caused by sexual misconduct, I vow to cultivate my responsibility and learn ways to protect the safety and integrity of individuals, couples, families and society. I am determined not to engage in sexual relations without love and long-term commitment. To preserve the happiness of myself and others, I am determined to respect my commitments and the commitments of others. I will do everything in my power to protect children from sexual abuse and to protect families from being broken by sexual misconduct.

- No sexual misconduct

4. Aware of suffering caused by unmindful speech and the inability to listen to the suffering of others, I vow to cultivate loving speech and deep listening in order to bring joy and happiness to others and relieve others of their suffering. Knowing that words can create happiness or bring suffering, I vow to learn to speak truthfully, with words that can inspire self confidence, joy and hope. I am determined not to spread news that I do not know to be certain, and not to criticize or condemn things I am not sure of . I will refrain from uttering words that can cause division or discord, or that can cause the family or the community to break. I will make every effort to reconcile and resolve all conflicts, even small.

- Speak truthfully

5. Aware of the suffering caused by unmindful consumption, I vow to cultivate good health, both physical and mental, for myself, my family, and my society by practicing mindful eating, drinking, and consuming. I vow to ingest only items that preserve peace, well-being and joy in my body, in my consciousness, and in the collective body and consciousness of my family and society. I am determined not to use alcohol or any other intoxicants, or to ingest foods or other items that contain toxins, such as certain T.V. programs, magazines, books, films and conversations. I am aware that to damage my body and my consciousness with these poisons is to betray my ancestors, my pafrents, my society, and future generations. I will work to transform violence, fear, anger, and confusion by practicing a diet for myself and for society. I understand that a proper diet is crucial for self- transformation, and for the transformation of society.

- Avoid any physical and mental intoxication

 

Saturday, April 28, 2012

Shambhala


For thousands of years, there is a rumor circulating that somewhere in Tibet, among the snowy Himalayan peaks and secluded valleys, there is an untouched paradise, a kingdom where peace and universal policy that is indescribable. A kingdom called Shambhala.

James Hilton wrote about this mystical city in 1933 in his book "Lost Horizon". Hollywood and raised in the 1960 film production, "Shangri-la". Even the famous author James Redfield wrote The Celestine Prophecy is also writing a book called "The Secret of Shambhala: In Search of the Eleven Insight." The mystery of Shambhala is also considered as a source for the Kalachakra, which is the highest branch of mystical and esoteric in Tibet.

The legend of Shambhala has existed since thousands of years ago. We can find a record of this kingdom in ancient texts such as the Kalachakra and Zhang Zhung that even existed before Buddhism entered Tibet.

Shambhala word comes from the Sanskrit word meaning "place of peace" or "Place of silence". This kingdom has a capital named Kalapa and ruled by the kings of the dynasty Kulika or Kalki. This is where living things are perfect and semi perfect meet and jointly guide the evolution of humanity. Only those who are pure in heart that can live in this place. There they will enjoy happiness and peace and will not even recognize the suffering.

It is said that in the kingdom, love and virtue reign. Injustice never happened. Its people have a very deep spiritual knowledge and culture are based on law, art and knowledge are far higher than ever achieved by the attainment of the outside world.

Many adventurers and explorers have been trying to find this mystical kingdom. According to them, maybe Shambhala located in the mountainous region of Eurasia, hidden from the outside world. Sebahagian else who does not believe that Shambhala find only a symbol, a liaison between the real world with a world that exists beyond. But, again sebahagian people believe that Shambhala is a real world.

According to Zhang Zhung ancient text, Shambhala is identical to the Sutlej Valley in Himachal Pradesh. While the nation Mongolia identified it with certain valleys of southern Siberia.

Information about this kingdom up to the first western civilization through a Portuguese Catholic clergyman named Estevao Cacella who heard this story from the locals. Then in 1833, a Hungarian scholar named Sandor Corrosion Csoma even provide the coordinates of Shambhala is believed to be between 45 'and 50' north latitude.

Interestingly, according to records of Alexandra David Neel who has spent most of his life in Tibet, Shambala was not only known in Tibet. Far in the north of Afghanistan, there is a small town called Balkh, an ancient town which is also known as the "mother of cities". Legend of the modern Afghan state that after the conquest by the Muslims, the city of Balkh is often referred to as a "wax up" or in Persian known as the "Sham-i-Bala". I do not know, we do not know for sure whether the city is related to Shambhala a mystery or not.

The legend of Shambhala then drew the attention of a follower of the esoteric and theosophy named Nicholas Roerich (1874-1947). In curiosity, he explored the Gobi desert to the mountains of Altai from 1923 until 1928. This trip took 15 500 stones and crosses 35 highest mountain peaks in the world. But the tremendous effort it still can not find the kingdom.

Even the Nazis who are also highly related to the esoteric world of Shambhala search expedition ever sent in 1930, 1934 and 1938.

However, none of them who managed to find it.

Edwin Bernbaum writes in "The Way of Shambhala":
"While the explorers approached the kingdom, their journey becomes increasingly difficult to see. One of the Tibetan priest wrote that this event was intended to keep Shambhala from the barbarians who intend to master it."

What was written by Bernbaum is associated with a forecast of Shambhala. According to the prophecy, humanity will experience a degradation of ideology and humanity. Materialism will spread throughout the earth. When the "barbarians" are united under the command of a wicked king, then the fog that envelops the mountains of Shambhala will be lifted and the king's army with terrible weapons to attack the city.

Then the king of Shambhala to-25 named Rudra Cakrin will lead his troops to fight the Barbarian forces. In that battle, the evil king and his troops successfully destroyed and mankind will be restored to the peace.

Some scholars such as Alex Berzin, using calculations from the Kalachakra Tantra, believed that these events will occur in the year 2424 AD.

As culture moves east to west, the myth of Shambhala rise from the mists of time. I think, a yearning for kedamaianlah which has caused the human race trying to find this utopian kingdom. Perhaps we will never find Shambhala, but perhaps also we need not look too far.

An ancient story of Tibet told that one day there was a young man preparing to search for Shambhala. After exploring the many mountains, he found a cave. Inside was an old hermit who then asked the young man: "Where are your goals so that you are willing to explore this deep snow?"

"To find Shambhala," replied the young man.

"Ah, you do not have to go far." Hermit said. "Behold the kingdom of Shambhala is in your own heart."

Is there really a Shambhala in our hearts?

By - Yong Koei


From Henry Liong - FB


Wednesday, April 25, 2012

Achema - Bhavana in Buddhism



Today's essay is very important! Although it is a little bit longer, but for sure it will benefit for someone who already followed the path. Or for someone who wants to start practicing Bhavana. (Meditation)

The word bhavana is deliberately used in this essay instead of the usual English rendering - meditation, since the latter does not adequately convey the meaning of the Pali word bhavana. Meditation is concentration of the mind and although concentration is an important characteristic of bhavana, it has a wider connotation. Bhavana is mental development or mental culture to purify the mind and eradicate all its defiling thoughts as well as to develop the mind to visualize reality in its true perspective as anicca, dhukkha and anatta- Impermanence, unsatisfactoriness and the absence of an everlasting and unchanging self. Meditation or concentration of the mind on wholesome or neutral subjects is undertaken by followers of other religious but bhavana as defined above is confined to the practice of Buddhism.

Two methods of Bhavana

There are two forms or methods of bhavana. One is samatha bhavana or calming and tranquilizing the mind by the concentration of the mind on one wholesome subject to the total exclusion of all other thoughts. The other is vipassana or insight bhavana to proceed beyond ordinary vision, beyond mere appearance, to see in all phenomena the three characteristics of anicca, dukkha and anatta.

Samatha or tranquility bhavana was practiced even before the Buddha. The five ascetics to whom the Buddha preached His first sermon had developed samatha bhavana to a very high degree even to reach the highest stages of dhyana or absorptions. This bhavana helps to develop concentration of the mind and temporarily suppress mental defilements when the mind is deeply concentrated. However, the defilements still remain dormant in the mind and would surface in suitable circumstances when one is not in bhavana.

It is vipassana bhavana that helps to eradicate these defilements altogether by uprooting them lock, stock and barrel from their foundations never to arise again and thereby realize the Buddhist goal of Nibbana. Vipassana bhavana is exclusively Buddhist, a unique contribution of the Buddha. This bhavana helps the ability to see things in their correct perspective all the time. 

Bhavana in Buddhism could be considered a substitute for prayer in many other religions where an appeal is made to a supernatural being to grant favours. Buddhism does not advocate prayer and nature is considered impartial and not flattered by prayer.

Virtue and Concentration

The final objective in Buddhism is to overcome dukkha, the absence of a lasting, unchanging self, by following the noble eight fold path of virtue, concentration and wisdom. For bhavana, virtue is important. The practice of virtue will facilitate the concentration of the mind with no thoughts of remorse for past unwholesome actions. For this reason, substantial virtue is considered an essential foundation for bhavana. 

On the other hand, bhavana helps the practice of virtue by the purification of the mind, which is the forerunner of all states of being as stated in the opening lines of the Dhammapada. In a mind that is largely purified by wholesome thoughts, room for unwholesome activities would be certainly limited.

Mindfulness (Sati) 

An important aspect of bhavana is mindfulness (sati), which is to be conscious and alive to the activities of the body (rupa), feelings (vedana) and mind (citta) as well as ideas, thoughts and conceptions (dhamma). An Arahat who has realized the Buddhist goal of Nibbana, has developed sati to perfection. The Buddha is also called the Fully Awakened One because He was mindful all the time. 

There is in bhavana the formal and the informal aspects. One could undertake formal bhavana by sitting on the ground or on a chair, back and head erect, or in any other position and deliberately engage in bhavana. One could also engage in informal bhavana by being mindful of ones activities, physical and mental. The Buddha has recommended forty subjects for bhavana such as metta or the sincere wish for the happiness and welfare of all living beings, upekkha or balance of mind, virtue, liberality, mindfulness of death, and anapana sati - mindfulness of inhaling and exhaling. Different subjects suit different personalities. One cannot and should not practice all the 40 subjects of bhavana but select a few to suit ones temperament. The guidance of a person with experience in bhavana would be useful for this purpose. 

Anapana Sati 

An important subject for bhavana is anapana sati, which is mindfulness of the in and out breathing usually at or around the tip of the nose. This is the only bhavana for which a definite posture is recommended, which is being seated as indicated earlier. Other bhavana subjects could be practiced in standing, walking, lying or seated postures. Even anapana sati could be practiced other than in the seated position but one cannot expect the same beneficial results from such postures. A little practice of anapana sati in the lying position may be useful because at times of illness one may have to be largely confined to bed or with long life one may be subjected to serious infirmities of old age, disease and mal-functioning of the body. In such circumstances, one may not have any choice but to engage in this bhavana in the lying posture.

Anapana sati is not a breathing exercise. It is the concentrated observation of the natural in and out breathing and not the deliberate undertaking of breathing. Mindfully breathe in, mindfully breathe out. Breathing in a long breath, he knows that he breathes in a long breath, and breathing out a long breath, he knows that he breathes out a long breath. Breathing in a short breath, he knows that he breathes in a short breath, and breathing out a short breath, he knows that he breathes out a short breath. He trains himself, thinking: "I will breathe in, conscious of the whole body. He trains himself, thinking: 'I will breathe out, conscious of the whole body." He trained himself thinking: 'I will breathe in, calming the whole bodily process.' He trained himself thinking: 'I will breathe out, calming the whole bodily process.' Just as a skilled turner, or his assistant, in making a long turn, knows that he is making a long turn, or making a short turn, knows that he is making a short turn. If the mind is distracted it is brought back to the subject of bhavana when the distraction is realized, with equanimity or balance of mind without resentment or anger at the disruption of the concentration. 

It would take some time for the beginner to locate at or around the tip of the nose the point of sensation of the in and out breathing. However, one could still concentrate being aware of the in and out breathing until one day the point of sensation is identified. Deep inhalation and exhalation of air could be adopted only for the purpose of locating the point of contact.

The concentrated observation of in and out breathing as a subject of bhavana was a significant contribution of Buddhism. This subject of Bhavana has a number of advantages. One does not have to think of the subject of bhavana but just observe the natural breath, which is always there from the time of birth until death. In the cases of metta bhavana. Another popular subject of bhavana, one had to wish for one's own happiness, think that others also wish for happiness like oneself and extend such thoughts to respected person, friends, neutral person and finally to those one dislikes. In the process distractions such as attachment and resentment are more likely to arise. The natural breath is a neutral subject, neither desirable nor undesirable, and consequently would be more effective for concentration.

Anapana sati bhavana is also a subject of bhavana, like metta bhavana, considered applicable for all despite their different dispositions. The general advice in Buddhism for one wishing to commence bhavana is to obtain subject or subjects of bhavana from a bhavana master depending on ones temperament but anapana sati and metta are subjects relevant to all.

Metta bhavana practiced as indicated above is most useful for the
purification of the mind by extending sincere thoughts of goodwill towards all living beings, including animals and invisible beings. Thoughts of jealousy and hatred, which pollute and seriously disturb the mind, could be overcome by this bhavana.


Vipassana Bhavana

Anapana sati bhavana, a favorite subject of the Buddha, could be practiced both as a samatha bhavana and extended to vipassana. One commences this bhavana by observing the breathing, inhaling and exhaling which is tranquility bhavana- the calming of the mind. As one proceeds on this bhavana the breathing becomes lighter and fainter and for a short time one does not even notice the sensation at the point of contact but would still be aware of the breathing. This bhavana is restful for the mind and the body and has immediate beneficial results. It is good for physical health, for relaxation, sound sleep and efficiency in daily work. At moments of tension, depression or excitement, the practice of this bhavana for a few minutes would lead to calm and peace of mind. It would also help patients suffering from cardiovascular disease to reduce their blood pressures. Medical studies indicate that 15 minutes of anapana sati bhavana is equivalent to the effect of 3 Aldomat tablets of 250 mg each. Physical ailments often have psychological connections and therefore in some western countries, meditation is recommended for certain diseases of a psychosomatic nature and facilities were provided in hospitals for this purpose.

After practicing samatha bhavana for a considerable period one could shift to vipassana bhavana by noting the arising and ceasing of the breath, which is an indication of the character of all phenomenal existence- that they arise and cease. Birth leads to death. Anicca, the impermanence of all phenomena is brought to the forefront of the mind. Moreover, when the mind is distracted from the subject of bhavana instead of bringing back the mind to the bhavana subject one could concentrate on the distracted thoughts, how they arise and pass away, and identify them wholesome, unwholesome or neutral thoughts. One could also concentrate on the sensations in the body, arising and passing away, realizing that impermanence lead to dukkha and the absence of a lasting and unchanging soul or self.

Informal Bhavana

Informal bhavana could be undertaken in the course of daily life by being mindful of normal activities such as sitting, walking, standing, and lying down. In fact, the coordination between mindfulness and physical activities is said to be good for the health. Even daily exercises could be undertaken with mindfulness, which is bhavana.

So the excuse given by some people that they have no time for bhavana because of their heavy schedule of work does not appear to be valid. While engaging in normal day to day work one could engage in informal bhavana by mindfulness was emphasized by the Buddha and His final words to His disciples were 'Impermanent, subject to change, Monks, are all component things. Strive on with heedfulness (mindfulness).'

Present Life, Future Life and Nibbana

Buddhism is relevant for this life, future life and for the eventual goal of Nibbana. So is bhavana. Bhavana is useful in this life to calm, tranquillise and purify the mind. This is very significant in the present day world of hustle and bustle where all are running hither and thither with no mental tranquility. It is said that if an engine is over heated one should stop the engine, rest it for a while, and recommence operations. Similarly when the mind is over heated one should reflect and concentrate on a wholesome subject and recommence activities. In fact, very busy people have experienced that a little bhavana on a regular basis enable them to work better because of the rest given to the mind and the body.

Bhavana is useful after death for our future lives in samsara since a largely purified mind substantially free from defilements would generate a solid bank of positive kamma which would stand in good stead in this life and in the lives hereafter to make one's existence as comfortable as possible within the framework of dukkha in samsara.

A life of virtue, however advanced, is still inadequate to realize Nibbana and for liberation from the unsatisfactory features of life and samsara for all time. For that purpose one should be able to see things in their true perspective when the mind is calm, collected, purified, malleable and deeply concentrated for which bhavana is important. There are exceptions mentioned in Buddhist literature where a man observing the first gray hairs on his head in the mirror comprehended fully the impermanence of things and attained Nibbana. This is because of his substantial mental development realized earlier during the course of his samsaric journey. However, bhavana is most essential for the overwhelming majority for their liberation.

Practice

What is important in bhavana is not merely the understanding of the subject but its constant and daily practice - both formal and informal. As the saying goes an ounce of practice is more worth than a ton to theory. Theory is useful but is of no value without practice and certain aspects of bhavana could be comprehended only by practice and experience.

In the practice of bhavana, one should not force concentration but undertake it with determination and effort. It is a gentle way of developing concentration and conquering the defilements of the mind. In this exercise, as in many other fields, immediate results should not be expected but progress will be gained gradually.

Bhavana is not an end in itself. It is undertaken to cleanse and develop the mind to that unwholesome thoughts are eradicated and the concentrated mind is able to realize the nature of life as anicca, dukkha and anatta, which is Nibbana, overcoming the unsatisfactoriness of life and escaping from samsara, the cycle of births and deaths, altogether.

Nibbana is sought to overcome the fundamental problem of life of dukkha, the unsatisfactory nature of life. Dukkha is caused by the root defilements of craving, hatred and ignorance. For this reason, Nibbana is also described as the extinction of these defilements and eventually for their total elimination. In fact, the progress in bhavana is not measured b the hours devoted to this exercise but by reduction of craving, hatred and ignorance realized by its practice. Thus, the progress of those who engage in bhavana should be observed by those who frequently associate with them.

Importance

Despite the importance of bhavana in Buddhism, it is observed that the practice of bhavana, especially among laymen, was not that popular until recent times. Bhavana classes and courses, some running for several days cut off from society for considerable period in time, are today receiving substantial support form those keen on practicing bhavana. Perhaps the changes in life styles, from the simple living of the past to the tension, anxieties and worries of today along with the rat race for material advancement may have brought into sharper focus the benefits of bhavana in this life itself.

It is true that Buddhism could be practiced to some extent by leading a life of virtue or confining one's efforts to the observance of the five precepts. However, bhavana occupies an important, integral and indispensable place in the overall practice of the dhamma for the attainment of the final objective in Buddhism apart from its great value for the practice of virtue and the purification of the mind.

Achema - 2004
km
  

Ananda's Enlightenment



Ananda was the Buddha's personal attendant for the last 20 plus years of the Buddha's life. Besides attending to the Buddha's personal needs, his other duties included representing Buddha on occasions, memorizing the Buddha's speeches, repeating the Buddha's speeches in his absence, and being messager for the Buddha. So, he really had a very busy job!

He was so busy that he didn't even have time for his own practice. [Ed - Even without any spiritual cultivation, Ananda was said to be the kindest and most loving of all Buddha's disciples. I suspect he didn't have any time for himself partly coz he spent his free time helping other people]. So by the time the Buddha died, Ananda had still not attained Enlightenment. When the Buddha was dying, Ananda cried. In contrast, enlightened monks accepted it with calmness.

Anyway, only after the Buddha died did Ananda find time for his own practice. At that time, the Arahat Maha Kassapa, another one of Buddha's main disciples, was organizing the First Buddhist Council, a gathering of all Buddhist monks to organize and consolidate all of Buddha's teachings. Ananda was determined that he wanted to be Enlightened by the time of the Council. So everyday, he meditated very hard.

As the day of the Council was drawing closer and closer, Ananda still seem nowhere near Enlightenment.

The night before the Council, Ananda tried very very hard. But still, he was getting nowhere. It was getting late. Finally, he decided, "Maybe I'll relax and work for Enlightenment after the Council. There is no need to hurry now". Thinking so, he laid down to rest.

It was said that the moment his head touched the pillow, he attained Enlightenment.

By Aryan Adam

HS - Buddha to his son Rāhula

Buddha to his son Rāhula : Develop an Imperturbable Mind like the elements:

Rāhula, develop a mind like earth, then contacts of arisen like and dislike will not obsess your mind!

Rāhula, on the earth is dumped both the pure and the impure: excreta, urine, saliva, pus, blood, but the earth does not detest any of those... Even and exactly so make your mind stable like the earth!

Rāhula, develop a mind like water, then contacts of arisen pleasure and pain will not seize your mind!

Rāhula with water both the pure and the impure are cleaned... Washed away with water are excreta, urine, saliva, pus, and blood, yet the water does not despise any of that! Even so make the mindfluid and adaptable like the water!

Rāhula, develop a mind like fire, then the contacts of any arisen attraction or aversion will neither consume, nor hang on to your mind!

Rāhula, fire burns both the pure and the impure, burns excreta, urine, saliva, pus, and blood, yet the fire does not loathe any of that.. In the same manner refine the mind into a tool like an all consuming and purifying fire!

Rāhula, develop a mind similar to space, then contacts of arisen delight and frustration does neither take hold of, nor remain in your mind!

Space does not settle anywhere! Similarly make the mind unsettled and unestablished like open space. When you expand mind like space, contacts of delight and frustration will neither be able to dominate, nor obsess your mind...

 

HS - Modern Man

Modern man does not listen to the voice of nature because of his preoccupation with material gain and pleasure. His mental activities are so preoccupied with wordly pleasures that he neglects the needs of his spiritual self. This unnatural behaviour of contemporary man immediately results in a wrong world view of human life and its ultimate purpose. It is the cause of all frustation, anxiety, fear, and insecurity of our present times.

If man is cruel and wicked, lives against the laws of nature and the cosmos, his acts, words and thougths pollute the whole atmosphere. Nature abused will not provide what man requires for his living; instead, clashes, conflicts, epidemics and disaters will be in store for him.

If man lives in accordance with the natural law, leads a righteous life, purifies the atmosphere through the merits of his virtues and radiates his compassionate love towards other living beings, he can bring human
happiness. One who really likes peace should not violate another man's freedom. It is wrong to disturb and deceive others.

You may be a very busy person, but spend at least a few minutes a day in meditation or in reading some valuable books. This habit will rẹlieve you of your worries and will develop your mind. Religion is your benefit. Therefore, it is your duty to think about your religion. Spare some time to attend gatherings held in a religious atmosphere. Even a short period spent in the company of spiritually inclined people will produce good results.
 

Dhamma Teaching


"The Buddha did not teach the Dhamma for the entertainment of those already perfected; he taught it for the benefit of fallible people like us who were struggling to avoid pain and make sense of the world. Even to those who came to him with no intention to scale high spiritual summits he imparted the progressive training of giving, morality and mental development.

Why? Because there is always scope for improvement and because the human alternatives are not limited to holy wisdom or cloddish ignorance. Suffering lessens and happiness increases when we make an effort to follow the Noble Eightfold Path, whatever our present condition."

-Ven. Bhikkhu Nyanasobhano



Ashoka Anguilmala Upasaka








Tuesday, April 24, 2012

Achema - Wakeup

Hãy tỉnh thức

Nhiều người làm việc thiện chỉ vì họ hy vọng được tái sanh vào một nơi tốt đẹp trong kiếp sau. Nói với tính cách thân mật thì nếu ai vẫn còn có ý nghĩ đó trong đầu, người đó vẫn còn bị mắc trong cái bẫy tư tưởng của “Ngã”. Làm việc thiện được xã hội khắp nơi chấp thuận. Vì xã hội chưa thức tỉnh và phần lớn những hoạt động hàng ngày của con người là từ ý tưởng của “Ngã”. Năng lực nào thúc đẩy một người làm việc thiện? Không gì khác hơn là cái “Ngã”.

Nếu không có tâm tỉnh thức, rất khó nhìn thấy những việc làm tốt là phát xuất từ những cội rễ căn bản của cái “Ngã” hay không. Thí dụ như: Nếu làm nhiều chuyện tốt cho xã hội mà không được hoàn trả bất cứ một cái gì hay có lợi cho “Ta” thì ta còn tiếp tục làm việc đó không? Chỉ có những người đã Giác Ngộ mới có thể làm chuyện tốt thuần túy mà thôi. Những người này ngay cả không hề nhận thức những hành động của họ là tốt, họ không làm việc tốt một cách có chủ đích, bản tính tự nhiên của họ sẽ chỉ phát xuất ra việc tốt thôi. Điều này xẩy ra vì chánh niệm không bao giờ sai lầm. Chánh niệm như là ánh sáng, khi có ánh sáng, không bao giờ đi lạc đường. Con người bình thường khó nhận thức hay phân biệt được chi tiết của sự việc này.

Một thí dụ khác nữa: Một vị Đại Tăng, rất thông thạo về Đại-Tạng-Kinh, chưa hề phạm một giới luật nào, và hàng ngày thầy làm nhiều điều tốt. Đại tăng là một sư trưởng trong xứ sở của Thầy. Thầy được khắp nơi trên thế giới công nhận, hình ảnh và danh tiếng của thầy được mọi cộng đồng Phật giáo biết rất rõ ràng. Nhưng khi đối diện một người đã Giác Ngộ, (người này không hẳn là một nhà sư) vị Đại Tăng này giống như một “hoàng đế không xiêm y”. Thầy không thể dấu giếm được bất cứ cái gì, mọi hành động của Thầy dù giả tạo hay thành thật đều bị nhận diện một cách trực tiếp. Chỉ cần nhìn vào dáng người và ánh mắt của Thầy, người đã Giác Ngộ sẽ biết Thầy là ai. Làm thế nào những người bình thường có thể phân biệt được điều đó? Người ta chỉ có phán xét người khác khi đặt căn bản trên hành động họ đã làm từ trước, trên kiến thức của họ về giáo pháp. Nhưng cũng cần phải hiểu là “việc làm tốt” và “Sự thông hiểu giáo Pháp” có thể chỉ là bản sao, và cũng có thể là giả tạo. Có thể cách điều chỉnh khéo léo của Thầy làm cho ta trông thấy nó rất thật. Chỉ vậy thôi. 

Tâm trí con người sẽ liên tục nhắc nhở người ta phải đọc thật nhiều kinh điển để hiểu về sự Thật. Thực sự không đúng như vậy, càng đọc nhiều, kiến thức càng phát triển và chính cái kiến thức này sẽ thành trở ngại trong việc tìm kiếm Chân lý thật sự. Kiến thức nằm trong trí nhớ của con người, người ta chỉ có thể dùng tâm trí để lục lọi tìm lại những gì của quá khứ, nhưng trong khi đó Phật tính lại ở bên ngoài cái tâm trí và cơ thể này. Phật tính không dính dấp với sự hiểu biết.

Sống trong thời điểm hiện tại không dính líu hay liên hệ tới bất cứ những gì ta đã làm trước đó. Mọi hành vi xấu xa đã trôi qua hết rồi, cái gì còn sót lại chỉ được lưu giữ trong tâm thức mà thôi, nếu moi móc lôi nó ra thì người ta sẽ phát triển cái mặc cảm “tội lỗi”. Và “Tội lỗi” là sản phẩm của tâm trí, chỉ là ảo tưởng của tâm. Và nó sẽ trở nên một khổ não tinh thần nếu người ta không thấu hiểu cái “tâm luận lừa đảo” này.

Hành vi trong quá khứ không liên quan đến cuộc sống hiện tại, vì cuộc sống trong khoảnh khắc hiện tại sẽ không đi ngược trở lại với những kỷ niệm trong tâm cũ kỹ đó, sự sống trong hiện tại sẽ không bươi móc các thứ dơ bẩn xưa đó ra để ngửi. Sự sống trong hiện tại là “tươi mát”, là “thức tỉnh”, là “tái sinh”, “rạng rỡ”, là “trong sạch”, “quân bằng”, “thăng tiến”, là “phúc lạc”, “chào mừng”, “”sáng tạo”, “ tuyệt ảo”, là “nhựa sống”, “hàn gắn”, “nhận thức”, “vui sướng”, là “yêu thương”, là “tự nhiên”, “an bình”, “thanh thản”, “đáp ứng”, là “thiêng liêng”, “tâm linh”, là “chuyển hoá”, là “trí tuệ”, “chứng nhận”, và là “Thiền định”.

Ngày nay cái gần gũi nhất với sự giảng dậy của Phật Cồ Đàm có thể được tìm thấy ở trong Thiền định (Zen), hay còn gọi là Dhyana, mà không cần tới văn bản hay kinh điển. Dùng chính thân thể và tâm trí của ta như sách vở và kinh điển riêng. Nghiên cứu kỹ càng và hiểu biết một cách tường tận cái thân và tâm này. Phật tính ở trong sự hiện hữu của mọi người, nhưng ta đã không biết tới và không nhận thức ra điều đó. Vì vậy cho nên người ta cứ tiếp tục tìm kiếm trong các sách vở và kinh điển.  Chân lý không có ở trong đó, ta “đào bới” sai chỗ rồi. Cũng như bà lão nọ đi tìm cái kim dưới chân cột đèn ngoài đường. Người đi đường hỏi bà ta đang làm gì đó. Bà ta trả lời: tôi đang tìm cái kim. Họ hỏi thêm bà đã đánh mất nó ở đâu. Bà ta đáp lại là mất ở trong nhà. Rồi họ lại hỏi tại sao bà không kiếm nó ở trong nhà? Bà cho biết vì trong nhà tối quá nên tốt hơn là ra tìm dưới cột đèn sáng này. Ta có thể cười bà già điên này, nhưng nhìn lại những hành vi của chính ta, ta có nghĩ là ta khôn ngoan hơn bà lão này không?

Ta đã là một ông Vua, nhưng vẫn muốn tìm tài liệu dậy cho làm thế nào để một ngày nào đó trở thành một ông Vua. Phật Cồ Đàm và ta cùng có Phật tính giống nhau, ta có thể đạt được Giác Ngộ như Đức Phật đã làm được. Phật tính tự nhiên của ta là một thực tại tự nhiên, hàng ngàn các vị Phật trong vũ trụ đang chờ đợi sự tỉnh thức của ta. Khi Tỉnh thức, ta và hàng ngàn Vị Phật trở thành Một. Giống như như một viên sỏi rơi xuống hồ nước, nó sẽ tạo ra gợn sóng tròn chạy hướng ra ngoài xa. Một số người ở trong vòng sóng bên trong, một số ở khoảng giữa, một số đã được phát tán ra rất xa và rồi làn sóng sẽ biến mất một cách tự nhiên. Mọi thực tại của cuộc sống đều phát xuất từ cùng một nguồn của sự sống, như vậy giữa Phật Cồ Đàm và ta không có gì khác biệt. Sự khác biệt chỉ là ta còn gần với chỗ viên sỏi rơi xuống, hay ở khoảng giữa và vân vân.

Người ta sẽ hỏi cách gì tốt nhất để đạt tới Chân lý? Câu trả lời là: Không có “phương cách nào cả”. Thức tỉnh từ giấc mơ hoặc ảo tưởng là sự tự nhiên của thực tại. Giống như hơi thở, thở vào và thở ra là chuyện tự nhiên của sự sống, không có một phương pháp nào dậy cho biết làm sao để thở vì thở xẩy ra một cách tự nhiên trong suốt cuộc đời.

 “Buông thả” và “Chờ đợi”, buông xả và không lo lắng về việc đó, cũng chẳng cần phải làm gì và nó sẽ xẩy ra một cách tự nhiên. Như một ông Vua trong lúc ngủ mơ thấy mình là một kẻ ăn xin, và người ăn xin trong giấc mơ này lại cố học phương cách để một ngày nào đó được thành một ông Vua. Bất kể áp dụng tận lực phương cách nào đó ông vua cũng sẽ không đạt được vì chính ông ta đang ở trong giấc mơ. Điều ông ta nên làm là không làm gì cả, và chấm dứt giấc mơ. Và sự tỉnh giấc sẽ làm cho mọi chuyện diễn tiến một cách tự nhiên.

Con người hãy còn đang mơ ngủ....không thức tỉnh, tiếp tục sống cho tương lai và quá khứ. Do đó họ vẫn còn bị mắc kẹt trong vòng “Sanh Tử” và “Nghiệp Báo”. Nhắc lại một lần nữa: Sanh Tử và Nghiệp Báo chỉ có thể sắp sẵn và xuất hiện khi người ta đã không hoàn toàn sống trong cái “Khoảnh khắc hiện tại” này.

Achema - 2008
Kim Morris lược dịch April 2012




Monday, April 23, 2012

Compassion for all living things



"I realized that Eastern thought had somewhat more compassion for all living things. Man was a form of life that in another reincarnation might possibly be a horsefly or a bird of paradise or a deer. So a man of such a faith, looking at animals, might be looking at old friends or ancestors. In the East the wilderness has no evil connotation; it is thought of as an expression of the unity and harmony of the universe." -U.S. Supreme Court Justice William O. Douglas (October 16, 1898 – January 19, 1980)

Ashoka Angulimala Upāsaka

Achema - Zen - Light


 
Ánh sáng
Từ một số thảo luận trong danh sach, ta có thể chứng kiến............ một số người nào đó sẽ phản ứng về danh từ hay ngôn ngữ của người khác và một số người khác nào đó thậm chí sinh ra khó chịu, không ưa thích, không thoải mái, và đủ loại cảm xúc tiêu cực khi họ đọc bảng chữ nhỏ ABC này.... ... Tại sao?  Vì họ đã thất bại không nhìn thấy tia năng lực sángtrong thể dạng nguyên thuỷ của nó.
Hôm nay chúng ta  thảo luận về đề tài ánh sáng.
Ánh sáng là gì?  Ánh sáng là một loại năng lượng........trong thiền định......ta có thể chứng kiến nó............vài người nào từng trải qua kinh nghiệm sắp chết cũng cảm thấy nó............hầu như tất cả những người đó cho là họ thấy ánh sáng và họ cảm thấy bình thản hơn...........Tại sao?
Nếu ta đi sâu vào cơn thiền định..........lúc này ta nhìn thấy ánh sáng với đôi mắt khép kín.............luồng ánh sáng này rất chói lọi khiến ta không biết nó từ đâu đến................ nó chan hoà khắp nơi trong căn phòng...................ta cảm thấy thật bình yên và bình thản............. bởi vì đây là “nhà” của ta ta được đến tới từ căn “nhà” này.”  Ở đây đầy tình “Yêu Thương.”   Trạng thái nguyên thuỷ của ta là ánh sáng của tình yêu.

Với ánh sáng của yêu thương.........trái đất này được nó nuôi dưỡng..........với cái năng lượng của yêu thực vật và các loài sinh vật được nuôi dưỡng.  Trái đất không thể được như ngày nay nếu không có năng lực ánh sáng này.  Khi ta ăn một trái cây, rau cỏ và vân vân; ta gián tiếp chuyển hoá cái năng lực của tình yêu này thành năng lực của ta......Đánh máy bằng tay.......Năng lực nguyên thuỷ là năng lực của tình yêu này.............. nhưng tâm trí ta đến và làm ta phiền phức.........chia ta ra qua cái nhìn tốt và xấu, thích hay không thích, đúng hay sai......những điều này làm ta phân rẽ và không thể nhận ra cái ánh sáng nguyên thuỷ hay năng lực ánh sáng tinh khiết này nữa.
Người nào có thể nhìn thấy tất cả những điều này và nhận thức được ánh sáng sẽ thấy tất cả mọi thứ hóa ra quá đẹp đẽ, bởi vì tất cả mọi thứ đã tương quan quá xâu đậm với chuỗi năng lực Tình Yêu. Nếu ta có thể nhìn thấy và tự mình nhận ra Chân Lý vào thời điểm này............ ta không thể nào nhìn thấy những bảng chữ cái nhỏ bé trở thành "mỉa mai", "khó chịu", "không thoải mái" và vv ... ... .... bởi vì nguồn gốc của nó xuất phát từ năng lượng của tình yêu.   Ta cần năng lượng để đánh máy ra những chữ a, b, c trên bản phím.  Năng lượng này từ đâu đến?  Trong lúc ta đang trong bụng mẹ, không phải năng lực tình yêu của mẹ cũng chuyển hóa sang cho ta bằng sự trợ giúp của ánh sáng này sao?
Người tạo ánh sáng (Light Worker) hay người săn sóc trái đất (Earth Keeper) là người liên tiếp bảo và hướng dẫn ta đạt tới chính bản ngã nguyên thủy.  Cái bản ngã thực sự chỉ là một loại năng lực của ánh sáng.  Khi ta tách rời khỏi thân-tâm.......ý thức của ta sẽ tụ tập lại trong hình thức của ánh sáng và thoát đi.  Một số người nào đó có thể nhìn thấy nó, và một số người nào đó khác thất bại không thể nhìn thấy nó bằng đôi mắt trần được.
Khi thấy người nào đó đang giết con gà........ đôi khi ta phải ngạc nhiên khi nhìn thấy một luồng ánh sáng thoát ra từ con gà........người không biết sẽ đổ thừa cho người làm thịt con gà là có liên hệ tới sự giết chóc...........nhưng ta không bao giờ thấy sự giết chóc nào.........vì không thể nào giết chết năng lực ánh sáng này được. Nó “bất tử”.
Năng lực ánh sáng này sẽ dùng những yếu tố của trái đất như phương tiên và cũng dùng các yếu tố của trái đất để phát triển mọi loài sinh vật và dùng nó để cảm nhận và đạt được sự tồn tại của cuộc sống.  Sau khi những yếu tố của trái đất bắt đầu phân tán, những yếu tố đó sẽ tách ra và nhập vào những yếu tố mới kết hợp khác.
Lời giảng đầu tiên của Chúa Giêsu về "linh hồn" là mô tả "năng lượng ánh sáng" này. Nhưng nhiều người không thể nhìn thấy hoặc không thể chứng minh được điều đó với đôi mắt trần của họ, nên "linh hồn" này trở thành cái gì khác.
Khi ta có khả năng chứng kiến điều này .. ... ... ... và ta sẽ phải chuẩn bị để bước vào vùng xa lạ không quen thuộc nơi thế giới ánh sáng nhỏ bé của ta sẽ đến chỗ kết thúc, nơi ta sẽ nhập vào một vùng không gian hoàn toàn tối tăm. Trong không gian không được thắp sáng đó ta sẽ tìm thấy không có cái gì ở đó giống với hình dạng và khuôn mặt ta đã quen thuộc trong quá khứ. Tất cả các hình dạng cũ sẽ giải thể và biến mất, và tất cả các sự đồng dạngtrái ngược sẽ ngừng thành một cách đơn giản. ... ... ... ... ... ... ...Nhưng phần lớn con người bị mắc kẹt trong các cõi biệt lập này. Và họ vẫn còn đang học hỏi từ cảm giác thoải mái hoặc khó chịu, vài người trong số đó vẫn quyết định đào thoát khỏi sự đối diện với bất kỳ sự khó chịu, không yên ổn, hay đủ loại cảm giác tiêu cực. Họ cần phải đi qua quá trình này để nhìn thấy và nhận thức cái gì đang xảy ra .
Ta không thể hiểu được ánh sáng này bằng cách chỉ đọc thư này. Ta cần kinh nghiệm ánh sáng với riêng bản thân của mình. Cách tốt nhất để đến gần với là qua thiền định. Khi toàn thân của  ta trong thế hoàn toàn buông thả ... ... ... ... không có tâm trí dính dấp và không có cơ thể ... ... ... ... ... ... .. đột nhiên ... ... ... ... ... ánh sáng sẽ tự nó xuất hiện.
Làm ơn đừng tin vào bất cứ điều gì trong thư này. Bạn cần phải nhìn thấy nó và chứng minh điều đó với chính bản thân mình nếu không bạn chỉ là một người tin tưởng mù quáng.

Achema – Malaysia 2009
Kim Morris lược dịch April 2011

Achema - Zen – Time Concept

           

Thiền – Khái Niệm Về Thời Gian

Trong lúc nói về “Ngôn ngữ không diễn tả hết sự thật 3” trước đây ........và vài tranh luận đang diễn ra........ thì đột nhiên đề tài về “Khái niệm Thời Gian” đã nổi lên và điều này rất quan trọng cần phải hiểu rõ để giúp cho ta đạt được một cách chính xác những gì như trong kinh điển đã diễn tả dù cho nó nghe có vẻ hơi huyền thoại.

Trong những kinh điển, đặc biệt là những mẩu chuyện nhỏ trong Kinh Pháp cú, ta được biết Đức Phật có thể phát uy nhiều phép lạ, phát ánh sáng ra từ cơ thể để khích lệ đệ tử của ngài, rồi mang vài người đến gặp một số phạm thiên trong cõi cao hơn. Như:  Đức Phật chỉ cho ông An Nan Đà Là thấy nhiều tiên nữ trên cung trời Đao Lợi đẹp còn hơn công chúa Janapada Kalyani. Khi đọc các câu chuyện như thế, có thể có người cho là không đúng sự thật, có thể cho là chuyện đó chỉ dùng gợi ý cho một cái gì đó.  Nhưng đối với những ai đã từng đạt tới được Giác Ngộ, họ có khả năng biết điều đó là thật do qua kinh nghiệm cá nhân thật sự, và họ không cho đó là “huyền thoại.”  Đó là dữ kiện.

Đôi khi ta tự hỏi làm cách nào Đức Phật chỉ dùng một bài giảng mà chuyển hóa một người từ bình thường thành một bậc thánh. Nếu ta thực sự gặp được bậc Giác Ngộ, ta sẽ thấy một vài người trong đám của họ đích thực có thể làm giống y như gì kinh điển diễn tả.  Dù cho một vị Thầy đang chờ ta hoặc ta đang tìm và gặp được thầy, chuyện đó đã xảy ra một cách hoà hợp nhịp điệu tự nhiên.

Trở lại với đề tài khái niệm về thời gian, như ta biết kinh Đại Tứ Niệm Xứ có đề cập đến việc thực hành chánh niệm, và Eckhart Tolle cũng có nói về sức mạnh của Hiện tại.  Thực ra cả hai cách khác nhau này đều dậy chúng ta làm thế nào để vượt ra ngoài cái “khái niệm về thời gian”.  Nếu không nắm vững khái niệm về thời gian, ta rất khó kết nối được với vũ trụ nên có người đã nói: “Tôi cũng đồng ý là khả năng chánh niệm lúc nào cũng có mặt. Nhưng Đức Phật là người đã sống và chết từ lâu lắm rồi cơ mà.” 

Câu nói như thế theo ý nghĩ tập quán có vẻ bình thường vì hầu hết mọi tâm thức đều bị ràng buộc vào với khái niệm về thời gian này.  Đây là lý do vì sao tâm thức phát triển những quan điểm riêng về quá khứ, về hiện tại và vị lai.  Nhưng thực tế......với chánh niệm ta có thể đi vào một phương hướng khác của thế giới gọi là vô thời gian tính . Không có bắt đầu và cũng không có kết thúc. Để giải thích thêm về chi tiết ta cần dùng tới một vài dẫn ý.

Một khi ta đã kết nối được với vũ trụ.  Là ta có thể biết hết mọi thứ và thấy hết mọi thứ.  Nếu không có sự liên kết này, ta chỉ biết một phần của Chân Lý thôi, và đó không phải là toàn thể tấm ảnh.  Thí dụ như:  Có một căn phòng lớn trong một ngôi nhà to, và cửa nhà bị khóa. Không thể vào bên trong.  Ta không biết có ai ở trong phòng. Nhưng chỉ có thể chỉ nhìn được vào bên trong qua lỗ khoá nhỏ trên cánh cửa, rồi có thể phải đợi cả ngày trời và đột nhiên ta thấy Đức Phật Cồ Đàm có mặt ở trong phòng đó, rồi ngày hôm sau ta thấy Chúa Jesus và ngày thứ ba ta thấy tiếp theo là Mohamad.  Vì không thể thấy toàn thể căn phòng cùng một lúc, nên hiểu rằng Phật Cồ Đàm đến trước, tiếp theo là Chúa Giêsu và rồi Mohamad sau cùng. Điều này dường như được đa số những người đang sống trong một khung cảnh của thời gian đồng ý.  Nếu có người vô được trong căn phòng, sẽ thấy Đức Phật Cồ Đàm, Jesus, Mohamad và mốt số người khác đang cùng ở trong phòng đó.  Vì người đó có thể thấy toàn thể căn phòng, và như thế sẽ không còn thắc mắc ai là người tới trước hay ai là người tới sau.

Khi
tâm của ta mắc kẹt trong khoảng thời gian này, cái vòng tròn của thời gian có một khoảng trống giữa Phật Cồ Đàm và Jesus, khoảng trống khác giữa chúa Jesus và Mohamad, khoảng giữa Mohamad và ta.  Nhưng khi kết hợp lại, không còn bất cứ một khoảng trống nào nữa, ta đang ở ngay tại trong “nhà.”  "Nhà" là vô tận hoặc không có thời gian.  Không có khởi đầu và cũng không có chấm dứt.  Nếu có điều gì xẩy ra và yếu tố thời gian được loại bỏ ra ngoài, thì sự giác ngộ của ta và sự giác ngộ của Phật Cồ Đàm đã xẩy ra cùng một lúc.  Bởi vì không có khoảng cách trong sự kết nối này. Mọi khoảng cách lệ thuộc vào thời gian và không gian.  Tại ngay trung tâm điểm nơi sự trường cửu chủ hành, mọi khoảng cách không còn nữa.

Điều này cũng có thể được giải thích theo một cách khác. Nhìn vào sự chuyển động của một bánh xe đạp, bánh xe tròn bên ngoài kết nối với trục xe bên trong. Khi bánh xe di chuyển trục xe không di động, do đó, sự di chuyển của bánh xe phụ thuộc vào một cái trục bất động.  Ngay khi bánh xe quay cả ngàn lần, trục xe vẫn đứng nguyên.  Dù cho bánh xe và trục xe nối liền với nhau, nhưng một vật di chuyển và vật kia vẫn bất động.  Tháo bỏ cái trục ra bánh xe sẽ thành vô dụng.  Cũng như với thời gian, lịch sử chu vi bên ngoài trong khi Chân Lý, hay thiên tính trung tâm điểm.

Ta luôn luôn để tâm tới thời gian.......ai đến trước và ai tới sau.  Nhưng trong chỗ trường cửu, không ai là người đầu tiên và cũng không ai là người cuối cùng.  Trong cái vô tận, thời gian không có khởi đầu và cũng không có kết thúc.  Vì vậy, sự thắc mắc về một người nào đó giác ngộ sớm hay muộn không được nêu lên. Thắc mắc này chỉ có cho những người đang tự kềm kẹp trong khái niệm về thời gian mà thôi. Những người này tin rằng thời gian đang và kết thúc.

Kích thước dùng đo thời gian trong từng giây phút, từng ngày, và từng năm là tưởng tượng; do tâm trí con người phát minh ra.  Nó chỉ là một khái niệm, không phải là dữ kiện.  Nó là sự tiện dụng, không là thực thế.  Sự thật thời gian là một khái niệm, chứ không là thực tại.  Thực tại là trường cửukhông đo lường được.  Và Giác Ngộ, Thức Tỉnh, Niết Bàn, Giải Thoát, hoặc bất cứ cái nhãn hiệu nào ta đặt cho nó đều xảy ra ngoài thời gian, trong chỗ không có thời gian tính.

Do đó, khi nghe một vị thầy đích thực bảo rằng thời điểm ta đạt được giác ngộ cũng giống như thời điểm của Đức Phật Cồ Đàm đạt được giác ngộ vậy. Thoạt đầu, ta có thể bị bối rối bởi vì ta đã chưa hiểu tới được khái niệm về thời gian, và có thể hiểu lầm bậc Thầy này là "giả tạo", những gì ông ta nói chỉ là điều vô nghĩa, nhưng đó là một dữ kiện.

Loại thư này rất hiếm có và nó là nền móng cho bất cứ ai muốn làm theo để sửa soạn cho chính mình đạt tới trình độ ý thức cao hơn.

Achema – Malaysia 2009
Kim Morris lược dịch April  2011