Sự Chết (1)
Sinh ra trên hành tinh này có mục đích gi?
Không
bao nhiêu người có thể trả lời đúng câu hỏi này
Có phải người ta đến hành tinh này để tìm thực phẩm, tìm công ăn việc làm, nhà cửa, của cải, sức khỏe, vợ chồng, bạn bè, sự liên hệ, tình dục hay gia đình v... v... không?
Muốn biết câu trả lời, ta cần có nhận thức về một vài chuyện rất đặc biệt đang xảy ra trong cuộc đời. Chuyện đặc biệt đó có thể đến từ nhãn quan, thính giác... hay bất kỳ một giác quan nào đó mà nó va chạm tới.
Có phải người ta đến hành tinh này để tìm thực phẩm, tìm công ăn việc làm, nhà cửa, của cải, sức khỏe, vợ chồng, bạn bè, sự liên hệ, tình dục hay gia đình v... v... không?
Muốn biết câu trả lời, ta cần có nhận thức về một vài chuyện rất đặc biệt đang xảy ra trong cuộc đời. Chuyện đặc biệt đó có thể đến từ nhãn quan, thính giác... hay bất kỳ một giác quan nào đó mà nó va chạm tới.
Như: Vào lúc tuổi 15, Wee quá may mắn được nhìn thấy hai vị tu sĩ, họ đã đi bộ và rồi ngồi xuống. Tất cả các tu sĩ khác làm theo, ngồi thành vòng tròn lớn chung quanh hai vị này. Bất thình lình một người tiến lên và đổ lên hai vị tu sĩ này một chất lỏng dễ cháy; trong khi những người khác chỉ ngồi chắp tay và đọc kinh. Và ông ta châm lửa vào người hai vị tu sĩ. Họ bị cháy nhưng vẫn không lay động, cho đến khi thân thể của họ không còn có thể hỗ trợ cho tư thế đang ngồi nữa, thì lúc đó họ mới ngã xuống.
Wee chứng kiến cảnh tượng này lần đầu tiên và nó đã làm khích động một cái gì trong lòng Wee. Sau khi nhìn thấy cảnh
này, ngay lập tức Wee nẩy ra một cảm giác
mạnh mẽ muốn mình trở thành một người
trong hai vị tu sĩ này. Cảm
giác này thật là buồn cười....
không biết nó từ đâu tới, và tại sao
lại có ý nghĩ đó....nhưng điều chắc chắn là thích muốn giống như vậy. Điều này rõ ràng là ta có thể quyết định được chính cái chết của mình và ta cũng
biết khi nào là lúc rời bỏ cái hành tinh này. Có lẽ đây phải là mục
đích của cuộc đời này. Để học hỏi kinh nghiệm cái được gọi là sự “bất tử”.
Ai cũng có một câu chuyện, nhưng chuyện của mỗi người có đặc thù
riêng nên phải cần tìm xem nó là gì?
Rất
nhiều người miễn cưỡng nói
về “Sự Chết” vì đa số không muốn đối diện vấn đề này một cách can đảm. Có biết không, nhiều tôn giáo đã trở nên
phổ thông chỉ vì cái Chết không
biết được này. Có lẽ nếu ai cũng biết chính xác ngày nào họ sẽ
rời bỏ hành tinh này hoặc khi nào họ sẽ xa lià cái thân và tâm vật lý này; thì chắc họ
không cần đến cái mà ta gọi là tôn giáo nữa.
Phần
đông trong xã hội của chúng ta không có sự hiểu biết rõ ràng về “sự chết” này nên thành lầm lẫn và nhiều người đã
bỏ mất cơ hội quí báu như vậy. Xã hội của chúng ta đã bầy đặt ra
biết bao nhiều điều “vô nghĩa“
về sự chết. Họ thông báo về “cái chết” của người nào đó mà không thực sự nhìn thấy cái gì đang xảy ra sau
đó.... những người mà cơ
thể vật lý “chết” cũng không thể bảo vệ cho cái lẽ phải của họ để chống lại lời thông báo này.
Thấy
không, con người phán đoán về sự việc nào một cách dễ dàng vì
chỉ căn cứ trên cái kiến thức “một chiều” của họ. Có thể tri thức của người “chết” vẫn còn đó nhưng chỉ thân thể vật chất của
họ đã chết và xã hội của chúng
ta nghĩ là người đó đã chết hoàn toàn.
Từ
lúc còn trẻ, người ta đã
được huấn luyện và bị hớp hồn về cái “Chết” này. Những người kém hiểu biết đó
bị tin tức “vô nghĩa” sai khiến, có lẽ qua giai đoạn như sau:
“Khi bị bệnh nặng, đang nằm trên giường, có âm thanh lạ lùng phát ra từ máy móc dụng cụ của nhà thương và rồi bây giờ ta lại nhận thấy có chuyện gì không ổn, người y tá liên tiếp bấm chuông báo động gọi bác sĩ, ta thành quá sợ hãi, và ngay lập tức thấy bác sĩ đi đến, rồi bất chợt thấy gia đình, bà con họ hàng và bạn bè lũ lượt xuất hiện tụ tập chung quanh giường. Khi thấy vị bác sĩ vừa nhìn vào mặt những người thân cận trong gia đình vừa lắc đầu, và ta đã thấy những đôi mắt của họ trở nên đỏ hoe và nước mắt nhỏ giọt, bầu không khí này trở thành một mệnh lệnh thôi miên bảo là “tử thần” bây giờ đang đến với ta.
“Khi bị bệnh nặng, đang nằm trên giường, có âm thanh lạ lùng phát ra từ máy móc dụng cụ của nhà thương và rồi bây giờ ta lại nhận thấy có chuyện gì không ổn, người y tá liên tiếp bấm chuông báo động gọi bác sĩ, ta thành quá sợ hãi, và ngay lập tức thấy bác sĩ đi đến, rồi bất chợt thấy gia đình, bà con họ hàng và bạn bè lũ lượt xuất hiện tụ tập chung quanh giường. Khi thấy vị bác sĩ vừa nhìn vào mặt những người thân cận trong gia đình vừa lắc đầu, và ta đã thấy những đôi mắt của họ trở nên đỏ hoe và nước mắt nhỏ giọt, bầu không khí này trở thành một mệnh lệnh thôi miên bảo là “tử thần” bây giờ đang đến với ta.
Vì sợ hãi
và mông lung, tuy muốn nói điều gì đó nhưng miệng đầy những ống và ta không thể nói ra một tiếng nào. Sự sợ
hãi tăng trưởng thêm và đột nhiên ta
không thể chịu đựng được cái
hiện thực này nữa. Cái gì sẽ xẩy ra khi ta không thể chịu đựng được “cái thực tại”
như vậy? Cũng như khi không thể chịu
đựng nổi sự đau
đớn nữa, ta sẽ ”Bất
tỉnh”..... Trống
không. Đây
là một tính bẩm sinh, khi phải
đối diện một cái gì mà tâm suy
luận không thể chấp nhận được, nó sẽ
đẩy tất cả những cái đó vào trong
“tầng vô thức” và đồng thời
làm ta tách biệt ra khỏi hoạt động của cơ thể và rồi bị
thông báo là “chết”.
Nhiều người thành “Bất tỉnh” trong lúc cái chết đang diễn tiến vì tin vào những tin tức “vô nghĩa” nên họ đã bị cách
“Chết” này “cướp mất hồn”. Nếu chuyện
này đang xảy ra cho ta, tiếc là phải
nói ta đã thất bại trong “Kỳ Thi” này rồi. Sang kiếp sau, ta cần
phải làm lại “bài thi” này
lần nữa.”
Ta cần ngừng lại tại đây. Cần phải nghiền ngẫm bài này trước khi Achema tìm tòi cái bí hiểm của sự chết một cách chi tiết hơn trong những bài tiếp theo.
Achema –
Kim Morris lược dịch November 2011
No comments:
Post a Comment