Wednesday, November 30, 2011

Thơ văn – Thích Tánh Tuệ


Có những sớm từng bước chân nhè nhẹ
Ta chợt nghe đất thở dưới chân mình.
Nghe cây lá ngạt ngào từ đất Mẹ
Dâng hương đời , thương mến mọi hàm linh.

Ta quỳ xuống thật gần ôm hôn đất
Như trọn đời mặt đất chở chuyên ta.
Được truyền trao bài học sâu xa nhất
Lòng bao dung , chấp nhận rất nhu hòa.

Đời lắm lúc cho ta nhiều biến động
Đất ân cần hiến tặng những mầm xanh.
Người mấy độ cho nhau niềm tuyệt vọng
Đất yêu thương dâng trái ngọt , cây lành.

Rồi mai đây ta trở về với đất
Nằm nghe chân thiên hạ bước âm vang ,
Bước yên bình như vỗ về mặt đất
Bước không hồn , vội vã , bước hoang mang...

Yêu những sớm bước chân đi chầm chậm
Ta nghe đời mở rộng đến vô biên.
Hạnh của đất , chẳng khi nao hờn dỗi
Du` chân ai ... có trút vạn ưu phiền .

Vía Địa Tạng 7. 201
1


Trăng Sáng Đầy Cõi Tâm

Trăng ơi từ đâu đến
Có phải cánh rừng xưa?
Đêm nay trăng bất chợt
Ghé lại dưới hiên chùa .
Trăng ơi từ đâu đến
Có phải từ biển xa .
Chiều nao thuyền ghé bến
Chở đầy ánh trăng ngà.
Trăng treo đầu ngọn sóng
Trăng vời lên núi cao
Lững lơ đầu ngọn cỏ
Rồi về trong chiêm bao.
Khuya nao ta thức dậy
Trăng rụng sau hiên chùa
Áo cà sa vớt vội
Trăng thoát hình đong đưa.
Trăng về bên Núi Thứu
Thăm pháp hội nghìn năm
Hẹn ta ngày trở lại
Trăng sáng.. đầy cõi tâm.
Thích Tánh Tuệ

No comments:

Post a Comment