Thượng đế là Thương
yêu
Gần đây ta có nghe thảo luận về “Thượng Đế là Thương Yêu” (God is Love). Có lẽ đây là lúc ta nên thảo luận sâu rộng hơn về đề tài này. Nhưng cuộc thảo luận này sẽ đi thẳng vào điểm chính và có thể mang đến cho một số người nào đó cảm giác khó chịu. Nếu bạn chưa sẵn sàng chịu được cảm giác khó chịu, xin hãy ngừng đọc tại đây. Cám ơn.
Tình yêu thương đáng lẽ phải là một trong những chuyện tự nhiên, nhưng nó lại không là như vậy. Ngược lại nó đã trở thành một điều khó khăn nhất....hay gần như là không thể có được. Sự thù nghịch trở nên quá dễ dàng; ta đã được huấn luyện trong sự thù nghịch, ta được chuẩn bị sẵn sàng cho thù nghịch. Để trở thành một tín đồ Hồi giáo, Do Thái giáo hay tín đồ Thiên chúa giáo và vân vân... đôi khi họ dậy ta phải thù ghét các tôn giáo khác. Thí dụ điển hình: Tại Mã Lai, kể từ ngày 1 tháng Ba năm 2009 chính phủ Mã Lai Á cấm không cho phép dùng chữ “Allah” trong những ấn bản của Thiên chúa giáo. Như vậy chẳng giống như để là một người yêu nước thi phải có đầy lòng hận thù các quốc gia khác hay sao.
Người ta chỉ biết có một cách yêu thương....là thù ghét người khác! Họ chỉ có thể biểu lộ lòng yêu thương và sự trung thành với tôn giáo bằng sự ghét bỏ các tôn giáo khác. Chỉ có thể biểu lộ lòng thương yêu quốc gia bằng sự căm thù những quốc gia khác, và chỉ có thể chứng tỏ lòng yêu mến nhà thờ bằng sự ghét bỏ các nhà thờ khác. Chỉ có thể yêu giáo phái của mình khi kết tội và đổ thừa cái xấu xa cho những giáo phái của người khác. Cũng như chỉ có thể biểu lộ lòng yêu thương những người trong gia đình mình khi không thích người thân khác. Thật là một rối loạn.
Cái gọi là những tôn giáo cứ tiếp tục quảng bá và cổ võ cho tình thương yêu, nhưng tất cả những gì họ làm trên thế giới chỉ là tạo ra và reo rắc thêm thù hận. Người Thiên chúa giáo nói về tình thương yêu nhưng họ từng gây ra chiến trận, chiến tranh tôn giáo. Người Hồi Giáo nói về tình yêu thương nhưng họ đã cổ võ tử vì đạo, thánh chiến. Người Ấn giáo nói về tình yêu, nhưng nếu đọc kinh sách của họ một cách nghiêm chỉnh, sẽ thấy đầy rẫy thù hằn, hận thù những tôn giáo khác trong kinh sách đó. Và điều ngạc nhiên nhất là có rất nhiều người chấp nhận những sự việc vô lý này. Và số đông người chấp nhận không có ý nghĩ phản kháng nào vì họ đã bị buộc vào khuôn phép để chấp nhận những chuyện này. Họ đã được dậy dỗ những sự việc này phải là như thế. Và họ cứ tiếp tục chối bỏ cái bản tính tự nhiên của họ.
Lòng yêu thương đã bị thay đổi, bị bóp méo, làm ô nhiễm, và bị đầu độc nhưng không hề bị tiêu diệt. Sự bóp méo này phải được vứt bỏ; loại ra khỏi mọi hệ thống.... ta cần được gội sạch. Chỉ khi ta có thể bỏ rơi được những điều phi lý mà xã hội đã áp đặt cho ta.... thì ta mới có thể có tự do.
Thù ghét là phản thiên nhiên. Tình yêu là một trạng thái của sức khoẻ; thù nghịch là một trạng thái của bệnh hoạn, là không tự nhiên. Trạng thái này xảy ra khi ta mất dấu vết của tình trạng sức khoẻ, khi ta không còn hoà hợp được với thiên nhiên nữa. Như thế là ta đã bị bịnh rồi, bịnh tâm lý và bịnh về tâm linh. Thù ghét là một dấu hiệu độc nhất của bệnh hoạn, và tình yêu là dấu hiệu của sự mạnh khoẻ và thánh thiện.
Tình yêu thương là trạng thái tự nhiên của tri thức. Nó không dễ và cũng không khó. Những danh từ khó và dễ này không thể áp dụng cho tình yêu thương được. Nó không là sự cố gắng nên vì vậy nó không thể là khó khăn và nó cũng không thể là dễ dàng nữa. Tình yêu thương như là sự hít thở. Như là tiếng tim đập, như giòng máu đang luân chuyển trong cơ thể. Thực ra tình yêu thương là chính ta....nhưng tình yêu thương lại trở thành hầu như không thể có được.
Vì xã hội không cho phép. Xã hội đặt ta vào những điều kiện khiến cho tình thương yêu trở nên không thể có được và hận thù trở thành độc tôn. Sự thù ghét từ đó thành quá dễ dàng và yêu thương trở nên không những khó khăn mà còn là không thể hiện hữu được. Con người đã bị lũng đoạn trong bao nhiêu đời kiếp. Con người không thể trở thành nô lệ nếu, trước tiên, không bị lũng đoạn. Các chính trị gia và những người cầm đầu tôn giáo xưa nay đã cấu kết chặt chẽ với nhau. Họ đã biến nhân loại thành nô lệ.
Trong mỗi con người đều có mầm mống chống đối.....và tình yêu thương là sự chống đối đó.....vì yêu thương chỉ nghe theo tiếng gọi của trái tim và không mảy may chú tâm tới cái gì khác.
Tình yêu thương là nguy hiểm vì nó làm cho ta thành một cá nhân riêng biệt. Các chính trị gia và lãnh đạo tôn giáo đó không chấp nhận những cá nhân riêng biệt, hoàn toàn không bao giờ. Họ chỉ muốn có những người trông giống con người nhưng hành động như con cừu non. Họ muốn có những người tuy có hình dạng của người nhưng linh hồn đã hoàn toàn bị phá nát, bị hủy hoại tận cùng đến độ không thể sửa chữa nổi. Và cách hay nhất để tiêu diệt một người là tiêu diệt tình yêu thương hồn nhiên của họ.
Nếu con người có tình thương yêu, thì sẽ không có quốc gia, bởi vì số lớn các quốc gia hiện hữu trên sự thù nghịch. Nước Do Thái ghét Gaza, và người Palestine thù hận người Do Thái. Hai quốc gia này chỉ tồn tại được trong tình trạng đó. Nếu tình thương yêu xuất hiện, lằn ranh giới sẽ không còn. Nếu tình yêu thương thể hiện, thì ai sẽ là người Hồi và ai sẽ là người Do Thái? Nếu tình thương yêu lên ngôi, mọi tôn giáo sẽ biến mất.
Nếu tình yêu thương phủ đầy, ai sẽ đi đền thờ ? Để làm gì? Chỉ vì mất tình thương yêu nên con người mới đi tìm Thượng Đế. Thượng đế không là gì khác hơn là sự thay thế cho sự yêu thương mà ta mất mát. Vì ta không cảm thấy hoan lạc, không bình yên, không bị “khích thích“, nên ta đi tìm Thượng Đế.....Ngược lại, thì ai cần? Ai chịu phiền toái làm việc đó?
Xã hội tạo nên mọi sự sợ hãi, một ngàn lẻ một hình thức sợ hãi. Ta bị bao vây bởi sợ hãi, tâm thần ta đầy ắp sợ hãi. Tận cùng trong tâm, ta run rẩy vì sợ hãi.
Khi nhân loại ở trong sự sợ hãi, những chính trị gia có thể nắm vững được quyền kiểm soát và sự kính nể. Một trong những điều luật quan trọng còn lại của việc lãnh đạo là luôn luôn duy trì quốc gia trong sự sợ hãi: sợ hãi về khủng hoảng kinh tế, thị trường chứng khoán tan vỡ, sợ nước láng giềng sẽ tấn công, sợ có một số quốc gia nào đó đang sửa soạn gây chiến với ta.....Họ tiếp tục tạo ra những tin đồn và loan truyền những tin đáng sợ ra toàn quốc. Chúng ta có thể lấy thí dụ điển hình là chiến tranh Iraq. Do đó các người có uy thế tôn giáo và các chính trị gia là hai loại kẻ thù của nhân loại.
Hai loại người này thông đồng với nhau vì chính trị gia muốn điều hành phần xác trong khi người có thế lực tôn giáo lại muốn cai trị phần hồn của ta. Và họ có cùng một bí mật duy nhất..... diệt trừ sự yêu thương. .....bằng danh nghĩa của cứu rỗi.
Achema – Malaysia - 2009
Kim Morris lược dịch – August 2011
Gần đây ta có nghe thảo luận về “Thượng Đế là Thương Yêu” (God is Love). Có lẽ đây là lúc ta nên thảo luận sâu rộng hơn về đề tài này. Nhưng cuộc thảo luận này sẽ đi thẳng vào điểm chính và có thể mang đến cho một số người nào đó cảm giác khó chịu. Nếu bạn chưa sẵn sàng chịu được cảm giác khó chịu, xin hãy ngừng đọc tại đây. Cám ơn.
Tình yêu thương đáng lẽ phải là một trong những chuyện tự nhiên, nhưng nó lại không là như vậy. Ngược lại nó đã trở thành một điều khó khăn nhất....hay gần như là không thể có được. Sự thù nghịch trở nên quá dễ dàng; ta đã được huấn luyện trong sự thù nghịch, ta được chuẩn bị sẵn sàng cho thù nghịch. Để trở thành một tín đồ Hồi giáo, Do Thái giáo hay tín đồ Thiên chúa giáo và vân vân... đôi khi họ dậy ta phải thù ghét các tôn giáo khác. Thí dụ điển hình: Tại Mã Lai, kể từ ngày 1 tháng Ba năm 2009 chính phủ Mã Lai Á cấm không cho phép dùng chữ “Allah” trong những ấn bản của Thiên chúa giáo. Như vậy chẳng giống như để là một người yêu nước thi phải có đầy lòng hận thù các quốc gia khác hay sao.
Người ta chỉ biết có một cách yêu thương....là thù ghét người khác! Họ chỉ có thể biểu lộ lòng yêu thương và sự trung thành với tôn giáo bằng sự ghét bỏ các tôn giáo khác. Chỉ có thể biểu lộ lòng thương yêu quốc gia bằng sự căm thù những quốc gia khác, và chỉ có thể chứng tỏ lòng yêu mến nhà thờ bằng sự ghét bỏ các nhà thờ khác. Chỉ có thể yêu giáo phái của mình khi kết tội và đổ thừa cái xấu xa cho những giáo phái của người khác. Cũng như chỉ có thể biểu lộ lòng yêu thương những người trong gia đình mình khi không thích người thân khác. Thật là một rối loạn.
Cái gọi là những tôn giáo cứ tiếp tục quảng bá và cổ võ cho tình thương yêu, nhưng tất cả những gì họ làm trên thế giới chỉ là tạo ra và reo rắc thêm thù hận. Người Thiên chúa giáo nói về tình thương yêu nhưng họ từng gây ra chiến trận, chiến tranh tôn giáo. Người Hồi Giáo nói về tình yêu thương nhưng họ đã cổ võ tử vì đạo, thánh chiến. Người Ấn giáo nói về tình yêu, nhưng nếu đọc kinh sách của họ một cách nghiêm chỉnh, sẽ thấy đầy rẫy thù hằn, hận thù những tôn giáo khác trong kinh sách đó. Và điều ngạc nhiên nhất là có rất nhiều người chấp nhận những sự việc vô lý này. Và số đông người chấp nhận không có ý nghĩ phản kháng nào vì họ đã bị buộc vào khuôn phép để chấp nhận những chuyện này. Họ đã được dậy dỗ những sự việc này phải là như thế. Và họ cứ tiếp tục chối bỏ cái bản tính tự nhiên của họ.
Lòng yêu thương đã bị thay đổi, bị bóp méo, làm ô nhiễm, và bị đầu độc nhưng không hề bị tiêu diệt. Sự bóp méo này phải được vứt bỏ; loại ra khỏi mọi hệ thống.... ta cần được gội sạch. Chỉ khi ta có thể bỏ rơi được những điều phi lý mà xã hội đã áp đặt cho ta.... thì ta mới có thể có tự do.
Thù ghét là phản thiên nhiên. Tình yêu là một trạng thái của sức khoẻ; thù nghịch là một trạng thái của bệnh hoạn, là không tự nhiên. Trạng thái này xảy ra khi ta mất dấu vết của tình trạng sức khoẻ, khi ta không còn hoà hợp được với thiên nhiên nữa. Như thế là ta đã bị bịnh rồi, bịnh tâm lý và bịnh về tâm linh. Thù ghét là một dấu hiệu độc nhất của bệnh hoạn, và tình yêu là dấu hiệu của sự mạnh khoẻ và thánh thiện.
Tình yêu thương là trạng thái tự nhiên của tri thức. Nó không dễ và cũng không khó. Những danh từ khó và dễ này không thể áp dụng cho tình yêu thương được. Nó không là sự cố gắng nên vì vậy nó không thể là khó khăn và nó cũng không thể là dễ dàng nữa. Tình yêu thương như là sự hít thở. Như là tiếng tim đập, như giòng máu đang luân chuyển trong cơ thể. Thực ra tình yêu thương là chính ta....nhưng tình yêu thương lại trở thành hầu như không thể có được.
Vì xã hội không cho phép. Xã hội đặt ta vào những điều kiện khiến cho tình thương yêu trở nên không thể có được và hận thù trở thành độc tôn. Sự thù ghét từ đó thành quá dễ dàng và yêu thương trở nên không những khó khăn mà còn là không thể hiện hữu được. Con người đã bị lũng đoạn trong bao nhiêu đời kiếp. Con người không thể trở thành nô lệ nếu, trước tiên, không bị lũng đoạn. Các chính trị gia và những người cầm đầu tôn giáo xưa nay đã cấu kết chặt chẽ với nhau. Họ đã biến nhân loại thành nô lệ.
Trong mỗi con người đều có mầm mống chống đối.....và tình yêu thương là sự chống đối đó.....vì yêu thương chỉ nghe theo tiếng gọi của trái tim và không mảy may chú tâm tới cái gì khác.
Tình yêu thương là nguy hiểm vì nó làm cho ta thành một cá nhân riêng biệt. Các chính trị gia và lãnh đạo tôn giáo đó không chấp nhận những cá nhân riêng biệt, hoàn toàn không bao giờ. Họ chỉ muốn có những người trông giống con người nhưng hành động như con cừu non. Họ muốn có những người tuy có hình dạng của người nhưng linh hồn đã hoàn toàn bị phá nát, bị hủy hoại tận cùng đến độ không thể sửa chữa nổi. Và cách hay nhất để tiêu diệt một người là tiêu diệt tình yêu thương hồn nhiên của họ.
Nếu con người có tình thương yêu, thì sẽ không có quốc gia, bởi vì số lớn các quốc gia hiện hữu trên sự thù nghịch. Nước Do Thái ghét Gaza, và người Palestine thù hận người Do Thái. Hai quốc gia này chỉ tồn tại được trong tình trạng đó. Nếu tình thương yêu xuất hiện, lằn ranh giới sẽ không còn. Nếu tình yêu thương thể hiện, thì ai sẽ là người Hồi và ai sẽ là người Do Thái? Nếu tình thương yêu lên ngôi, mọi tôn giáo sẽ biến mất.
Nếu tình yêu thương phủ đầy, ai sẽ đi đền thờ ? Để làm gì? Chỉ vì mất tình thương yêu nên con người mới đi tìm Thượng Đế. Thượng đế không là gì khác hơn là sự thay thế cho sự yêu thương mà ta mất mát. Vì ta không cảm thấy hoan lạc, không bình yên, không bị “khích thích“, nên ta đi tìm Thượng Đế.....Ngược lại, thì ai cần? Ai chịu phiền toái làm việc đó?
Xã hội tạo nên mọi sự sợ hãi, một ngàn lẻ một hình thức sợ hãi. Ta bị bao vây bởi sợ hãi, tâm thần ta đầy ắp sợ hãi. Tận cùng trong tâm, ta run rẩy vì sợ hãi.
Khi nhân loại ở trong sự sợ hãi, những chính trị gia có thể nắm vững được quyền kiểm soát và sự kính nể. Một trong những điều luật quan trọng còn lại của việc lãnh đạo là luôn luôn duy trì quốc gia trong sự sợ hãi: sợ hãi về khủng hoảng kinh tế, thị trường chứng khoán tan vỡ, sợ nước láng giềng sẽ tấn công, sợ có một số quốc gia nào đó đang sửa soạn gây chiến với ta.....Họ tiếp tục tạo ra những tin đồn và loan truyền những tin đáng sợ ra toàn quốc. Chúng ta có thể lấy thí dụ điển hình là chiến tranh Iraq. Do đó các người có uy thế tôn giáo và các chính trị gia là hai loại kẻ thù của nhân loại.
Hai loại người này thông đồng với nhau vì chính trị gia muốn điều hành phần xác trong khi người có thế lực tôn giáo lại muốn cai trị phần hồn của ta. Và họ có cùng một bí mật duy nhất..... diệt trừ sự yêu thương. .....bằng danh nghĩa của cứu rỗi.
Achema – Malaysia - 2009
Kim Morris lược dịch – August 2011
No comments:
Post a Comment