Hình như mọi người có vẻ chấp nhận cách nói chuyện có tính cách ‘lạ lùng’ (alien)này. Nếu thế thì thật hay và ta hãy tiếp tục đi xa hơn.
Để cho được đồng nhịp ta sẽ nói về tinh thần Hài hước. Tính vui cười và tinh thần hài hước là rất tốt.... vì trong khi đang vui cười, không có những ý nghĩ nào khác dính dấp vào trong đó....tạm thời cũng không có ảnh hưởng của tâm trí... và đây là lúc ta ở gần với sự hiện hữu của cuộc đời.
Tinh thần hài hước
làm cho con người khác biệt hẳn với các sinh vật khác. Nó là một phần của bản chất loài người; nó làm cho chúng ta khoẻ mạnh, tươi mát và trẻ trung. Bất hạnh thay
không phải tất cả mọi người đều khuyến
khích và phát huy tinh thần hài hước này. Đặc biệt là trong cơ cấu tôn giáo, ai cũng phải trở thành nghiêm
chỉnh... và chính sự nghiêm chỉnh này là tế bào “ung thư” phá hoại tinh thần
hài hước này.
Sự nghiêm chỉnh đã được ca tụng, tôn vinh và kính trọng. Từ
nhà thờ, chùa chiền, đến đền thờ và những chỗ thờ phượng khác, có hay nghe tiếng người ta cười vui không? Ngược lại thường chỉ thấy những người có lòng tin tôn giáo thật quá là nghiêm trang. Đúng như vậy, phải không? Sao lại như thế được? Có lẽ những cơ cấu tôn giáo đó chỉ thu hút được những người không có hạnh phúc hay buồn nản. Có lẽ đây cũng là lý do chính khiến cho những người đó tìm đến tôn giáo và thiếu tiếng cười. Nếu không họ đã được sinh ra như là những đứa trẻ có tôn giáo mà chính những đứa trẻ đó
không
có quyền lựa chọn.
Những người vui vẻ sẽ
không mấy thích thú gia nhập vào nhóm này. Vì ta thấy vài tổ chức tôn giáo nào đó trục xuất những người thích cười đuà. Ngày mà những tiếng cười
và những câu chuyện hài hước có thể trở lại những nơi linh thiêng như nhà
thờ, chùa chiền hay đền thờ là ngày những nơi này trở nên “Toàn bộ hay Hoàn tất”. Vì tính vui cười là một đặc tính duy nhất tách biệt con người và
các sinh vật khác.
Ta có thể gọi những người không có khả năng cười đùa không phải là người... vì họ chưa thuộc vào với loài người, chỉ loài người mới có tinh thần hài
hước. Và để là con người, ta cần có tinh
thần hài hước, vì tính hài
hước
cùng với sự cười đùa là nhịp
cầu tiếp nối ta với thâm tâm trong ta.... vì thâm tâm là sự chơi đùa....nếu không có sự chơi đùa
này.... ta sẽ không liên kết
được với
chuyện vui cười của vũ trụ này, do sự hiện hữu chỉ là một chuyện vui cười thôi. Sự hiện hữu này
chỉ là một trò đuà; không phải là một chuyện nghiêm trọng. Như thế tại sao ta lại làm cho cuộc đời thành quá nghiêm trọng và khổ sở?
Nguời vui cười còn cao cả hơn bất cứ người ngu muội nào chỉ biết cầu nguyện một ngày 5 lần. Sự vui cười không cần nhiều hiểu biết,
không cần tốt nghiệp đại học. Vui cười không đòi hỏi phải là người thật nghiêm nghị; cũng không cần phải có địa vị gì đó trong xã hội. Vui cười chỉ đòi hỏi sự hiện hữu của chính mình ngay trong lúc này, trong khoảnh khắc này. Đòi hỏi nhìn nhanh vào sự việc và sự thông hiểu nhanh chóng ngay tại khoảnh khắc đó.
Câu chuyện cười không thể giải thích ra được....hoặc ta hiểu được ngay hay mất dịp hiểu nó thôi. Nếu bỏ mất dịp .....ta có thể cố gắng tìm lại
ý
nghĩa của câu chuyện cười ....nhưng khi đã hiểu
được rồi thì chuyện cười không còn đó nữa. Như
vậy chuyện cười là một cách huấn luyện rất tốt cho con người sống qua từng khoảnh khắc của hiện tại. Đùa và cười sẽ làm
tăng cường chánh niệm. Vì nó đòi hỏi ta phải có chánh niệm tại ngay khoảnh khắc hiện tại thì câu chuyện cười mới có được. Tính hài hước cần sự hiện diện của chánh niệm, một
sự hiện diện tối cần thiết. Sự hiện diện của chánh niệm không phải là để đặt câu hỏi có tính cách phân tích nhưng
là đặt ra câu hỏi của sự nhận thức.
Phần lớn các tôn giáo không thể
chấp nhận tinh thần hài hước là cái gì có tính cách tôn giáo. Trái lại một số tôn giáo nào đó cho nó là chuyện “bỉ ổi”. Ta có thể mong muốn một con bò cười lên được không? Có thể mong muốn một con lừa có tinh thần hài hước không? Có thể thấy một con trâu kể
chuyện tiếu lâm không? Ngay lúc những ‘ông thánh’ của ta trở nên nghiêm nghị là lúc họ rơi vào danh sách ph ân loại của
con
bò, lừa và trâu; họ không còn là con ng ười nữa vì họ đã mất đi cái phẩm chất đặc biệt độc nhất mà chỉ loài người tri thức mới có được.
Tri thức càng cao bao nhiêu, nó sẽ càng đưa ta vào tính chơi đùa nhiều hơn khi tiếp cận các rắc rối của cuộc đời. Thế này là quá đẹp đẽ vì tính chơi đùa sẽ không mang bất cứ một gánh nặng nào tới cho ta; nó sẽ là sự vui vẻ và thích thú trong việc giải quyết các rắc rối. Cuộc đời sẽ không là một “ cái tội” như những người đó từng tin như vậy.....trái lại... cuộc đời là đầy sự chơi đùa, là một món quà đầy vui nhộn.
Một bà mẹ mắng đứa con trai 5 tuồi là đừng chơi đùa mỗi ngày....con cần làm xong bài làm mang về nhà trước rồi con mới được chơi....đứa trẻ con hỏi lại mẹ nó tại sao nó cần đi học tất cả những cuốn sách này và làm hết bài làm ở nhà đó.....Người mẹ trả lời.... nếu không có những hiểu biết từ sách vở ....thì con không thể sống sót trên thế giới tân tiến này được.....con không thể có một việc làm tốt, không thể có lương cao, người ta không nể trọng con, con không thể trở thành một giám đốc. Con cũng không thể làm chủ một căn nhà, hay một chiếc xe hơi riêng. Con không thể biết thế nào là sự thành công được.
Tri thức càng cao bao nhiêu, nó sẽ càng đưa ta vào tính chơi đùa nhiều hơn khi tiếp cận các rắc rối của cuộc đời. Thế này là quá đẹp đẽ vì tính chơi đùa sẽ không mang bất cứ một gánh nặng nào tới cho ta; nó sẽ là sự vui vẻ và thích thú trong việc giải quyết các rắc rối. Cuộc đời sẽ không là một “ cái tội” như những người đó từng tin như vậy.....trái lại... cuộc đời là đầy sự chơi đùa, là một món quà đầy vui nhộn.
Một bà mẹ mắng đứa con trai 5 tuồi là đừng chơi đùa mỗi ngày....con cần làm xong bài làm mang về nhà trước rồi con mới được chơi....đứa trẻ con hỏi lại mẹ nó tại sao nó cần đi học tất cả những cuốn sách này và làm hết bài làm ở nhà đó.....Người mẹ trả lời.... nếu không có những hiểu biết từ sách vở ....thì con không thể sống sót trên thế giới tân tiến này được.....con không thể có một việc làm tốt, không thể có lương cao, người ta không nể trọng con, con không thể trở thành một giám đốc. Con cũng không thể làm chủ một căn nhà, hay một chiếc xe hơi riêng. Con không thể biết thế nào là sự thành công được.
Hãy nhìn ba mẹ của con đây, ba mẹ đã tốt nghiệp từ trường đại học học nổi tiếng nhất thế
giới. Có một cuộc sống biệt
đãi hơn so với những người khác....con thấy không ba mẹ có một căn nhà nghỉ mát lớn với hồ bơi. Có một thửa vườn bao la với đủ
loại
cây ăn trái. Ba mẹ được biết bao nhiêu bạn bè và bà con thân thuộc kính nể......có lẽ nói cho con nghe tất cả những điều này
sẽ không
làm cho con hiểu về cái thế giới mà con đang sống được, có lẽ
sau này khi con lớn lên và trưởng thành....khi mà con cũng có một cuộc sống giống như của ba
mẹ....con sẽ hiểu mẹ nói những gì. Bà mẹ trả lời con một cách hãnh
diện....
Nét mặt đứa bé 5 tuổi trông thật buồn rầu và chua chát sau khi nghe câu trả lời
của bà mẹ.
Và nó vẫn cứ tiếp tục lập đi lập lại câu nói:
Con
không muốn lớn lên thành người
lớn.......... Con không muốn lớn lên thành người lớn.......... Con không muốn lớn lên thành người lớn..........
Bố mẹ nó quá ngạc nhiên hỏi nó tại sao?...............câu trả lời của đứa bé là: Con không thấy được là người lớn có gì vui sướng.... vì con không nghĩ cả hai ba mẹ vui sướng......bởi vì ba mẹ không
thể chơi đùa mỗi ngày được.
Achema – Malaysia - 2008
Achema – Malaysia - 2008
Kim Morris lược dịch
September 2011
No comments:
Post a Comment