Tóm lược Đạo Pháp của Đức Phật
Buddhadasa Bhikkhu
(Hoang Phong, chuyển ngữ)
Chương II
BẢN CHẤT ĐÍCH THẬT
CỦA MỌI SỰ
VẬT
Chữ "tôn giáo" hàm chứa một ý nghĩa bao quát hơn so với chữ "luân lý". Luân lý có mục đích cải thiện những gì liên quan đến cách hành xử và hạnh phúc của con người. Các loại luân lý đó đều na ná như nhau ở bất cứ xó kẹt nào của thế giới này. Tôn giáo là một phương pháp tu tập thuộc một cấp bậc cao thâm hơn nhiều, thế nhưng các phương pháp thực hành giữa các tôn giáo thì lại hết sức khác biệt nhau. Luân lý giúp cho ta trở thành một người lương thiện, biết hành xử phù hợp với những nguyên tắc quy định cho nếp sống tập thể trong xã hội, nhằm mục đích giúp mình không gây ra thiệt hại cho người khác. Thế nhưng một người dù cho thật đạo đức đi nữa thì cũng phải gánh chịu khổ đau như tất cả mọi người khác, đấy là những khổ đau liên quan đến sự sinh, sự già nua, đớn đau và cái chết, đấy là chưa nói đến sự chi phối của những thứ u mê tâm thần. Quả thật luân lý không thể giúp loại bỏ được sự thèm muốn, ghét bỏ và u mê, do đó cũng sẽ không loại bỏ được khổ đau. Trong khi đó tôn giáo - nhất là đối với Phật Giáo - nhắm vào những mục đích cao xa hơn: đấy là sự loại bỏ hoàn toàn những thứ ô nhiễm tâm thần, có nghĩa là sự đình chỉ của mọi thể dạng khổ đau liên quan đến sự sinh, sự già nua, đớn đau và cái chết. Điều đó cho thấy là tôn giáo khác với luân lý đơn thuần, và đối với Phật Giáo thì sự khác biệt đó lại còn nổi bật hơn nữa, nhất là khi đem so sánh Phật Giáo với các hệ thống luân lý thông thường trong thế gian này. Quả thật sự khác biệt đó quá lớn và thật hiển nhiên, vì thế chúng ta cũng nên quan tâm tìm hiểu Phật Giáo xem sao.
Phật Giáo là một phương
pháp nhằm mục đích mang lại một sự hiểu biết chuyên biệt gắn liền với sự thực
hành, và nhằm đưa đến cho chúng ta một sự quán thấy thực tiễn mang một cấu trúc
rõ rệt giúp tìm hiểu bản chất đích thật của mọi sự vật. Nên ghi nhớ cách định
nghĩa này, vì nó sẽ giúp chúng ta hiểu được Phật Giáo dễ dàng hơn.
Chúng ta phải luôn tự vấn
xem chúng ta quán thấy các vật thể có thật đúng với sự hiện hữu của chúng hay không.
Ngay cả trường hợp mà chúng ta biết chính mình là gì, sự sống là gì, công ăn việc
làm là gì, bổn phận là gì, các phương tiện sinh sống là gì, tiền bạc là gì, của
cải là gì, danh dự và sự lừng danh là gì, thế nhưng chúng ta có dám tự nhận là chúng
ta hiểu được những thứ ấy một cách tường tận hay không? Nếu như chúng ta thật sự hiểu được các vật thể
đúng với sự hiện hữu của chúng, thì chúng ta sẽ không thể nào hành động sai lầm
được, và nếu ví như hành động của chúng ta lúc nào cũng giữ được đúng đắn thì nào
chúng ta có phải gánh chịu khổ đau như thế này đâu. Thật ra thì chúng ta mù tịt
về bản chất đích thật của mọi vật thể, do đó chúng ta chỉ có thể hành xử đúng
được phần nào mà thôi, và vì thế không thể nào tránh khỏi được sự phát sinh của
khổ đau. Phép tu tập Phật Giáo có mục đích giúp chúng ta nhận thấy những gì
"đúng như thế". Khi đã hiểu được một cách thật minh bạch "nó là
như thế" thì cũng có nghĩa là đạt được Quả trên Con Đường, và cũng có thể
đấy là quả cuối cùng còn gọi là Niết-bàn, bởi vì sự hiểu biết đó đã tẩy xóa được
tất cả mọi thứ ô nhiễm trong tâm thức của mình.
Khi nào chúng ta đạt được
sự hiểu biết "đấy là như thế", tức có nghĩa đạt được bản chất đích thật
của mọi vật thể, thì khi đó sự tỉnh ngộ cũng sẽ lấn lướt và vượt lên trên sự
đam mê, và đương nhiên khi đó chúng ta cũng sẽ được giải thoát khỏi mọi khổ
đau. Thế nhưng trong lúc này đây thì chúng vẫn còn đang tu tập ở một cấp bậc mà
chúng ta chưa đủ sức để hiểu được thế nào là bản chất đích thật của mọi sự vật,
và nhất là chúng ta vẫn chưa đạt được sự hiểu biết rằng tất cả đều vô thường và
hoàn toàn không hàm chứa một cái "ngã" mang tính cách cá thể nào cả.
Chúng ta vẫn chưa nhận thức được là sự sống này cùng với tất cả những gì mà
chúng ta gắn bó, yêu thích, ham muốn và quý chuộng... đều là vô thường, bất toại
nguyện, và trống không về một cái "ngã", cho nên chúng ta vẫn còn tiếp
tục say đắm những thứ ấy, yêu quý chúng, ham thích chúng, vui sướng được có
chúng, bám chặt lấy chúng. Thế nhưng khi đã hiểu được những lời giảng huấn của
Đức Phật, thì chúng ta cũng sẽ nhìn thấy mọi vật thể một cách đúng đắn hơn, nhận ra một cách thật minh bạch là chúng đều
vô thường, bất toại nguyện và không hàm chứa một cái "ngã" nào cả, và
hiểu rằng chúng không đáng để cho chúng ta bám víu. Đương nhiên sau đó thì một
sự thăng tiến tuần tự sẽ xảy ra giúp chúng ta tháo gỡ dần dần sức mạnh thống trị
của những vật thể ấy.
Cốt tủy những lời giáo huấn
của Đức Phật đúng theo trong Tam Tạng Kinh thật ra không ngoài sự hiểu biết về
bản chất đích thật của mọi sự vật - đơn giản chỉ có thế. Phải cần ghi khắc
trong tâm cách định nghĩa ấy: đấy là những gì thật cần thiết cần phải nhớ trong
khi tu tập.
Đến đây thiết nghĩ chúng
ta cũng nên chọn một thí dụ chẳng hạn như Bốn Sự Thật Cao Quý (Tứ Diệu Đế) để chứng minh cho sự
vững chắc của cách định nghĩa trên đây.
Sự Thật Cao Quý Th ứ Nhất cho biết tất
cả đều là khổ đau hay nguyên nhân của khổ đau, đấy là cách nêu lên một cách
chính xác các vật thể là gì. Thế nhưng chúng ta lại không đủ sức để hiểu tất cả
chỉ là nguồn gốc của khổ đau, cho nên chúng ta vẫn ham muốn muốn được có những
vật thể. Đến khi nào chúng ta biết nhìn chúng là nguồn gốc mang lại khổ đau, thì nhất định khi ấy chúng ta sẽ
không còn thèm muốn được có chúng nữa.
Sự Thật Cao Quý Th ứ Hai cho biết là sự
ham muốn là nguyên nhân mang lại khổ đau. Người ta cũng vẫn không hiểu đấy là
gì, không nhìn thấy gì cả, không đủ sức hiểu được rằng sự ham muốn là nguyên
nhân mang lại khổ đau. Sở dĩ chúng ta ham muốn có cái này hay cái nọ, đơn giản
chỉ vì chúng ta không hiểu được bản chất của sự ham muốn là gì.
Sự Thật Cao Quý Th ứ Ba cho thấy là sự
giải thoát - có nghĩa là không còn bị trói buộc bởi khổ đau, tức thể dạng Niết-bàn
- là sự tắt nghỉ hoàn toàn của sự ham muốn. Chẳng có ai chịu hiểu rằng Niết-bàn
là một thể dạng có thể đạt được bất cứ
lúc nào và bất cứ nơi đâu, và vào đúng lúc mà sự ham muốn hoàn toàn tan biến
hết. Sở dĩ không hiểu bản chất của sự sống là gì nên người ta cũng chẳng quan tâm
đến việc phải diệt bỏ sự ham muốn. Cũng thế người ta nào có quan tâm đến Niết-bàn
để làm gì bởi vì người ta không hề biết nó là gì.
Sự Thật Cao Quý Th ứ Tư còn gọi là
"Con Đường" hay "Bát Chánh Đạo". Đấy là phương pháp giúp loại
bỏ mọi sự ham muốn. Chẳng có ai chịu hiểu như thế, và cũng chẳng có ai quan tâm
là Bát Chánh Đạo lại có thể giúp loại bỏ được mọi khổ đau. Chẳng có người nào nhìn
thấy đấy là một sự trợ lực mà mình phải cần đến, một điểm tựa mà mình phải nhanh
chóng làm cho vững chắc thêm. Họ không hề quan tâm đến Con Đường Bát Chánh Cao Quý của Đức Phật, mặc dù đấy
là một viên bảo châu hoàn hảo và quý giá nhất so với cả cái khối hiểu biết lớn lao
của con người. Sự u mê ấy quả thật hết sức là kinh hoàng!
Chúng ta vừa thấy Bốn Sự
Thật Cao Quý mang
lại cho chúng ta một sự hiểu biết minh bạch
về bản chất đích thật của mọi vật thể, tức có nghĩa là nếu chúng ta cứ đùa bỡn
với sự ham muốn, thì nhất định nó sẽ mang lại cho ta khổ đau..., thế nhưng
chúng ta vẫn cứ nhất định tiếp tục đùa bỡn với nó cho đến một lúc mà chúng ta
không còn đủ sức để mà gánh chịu khổ đau nữa! Quả thật đấy là một sự khôi hài
thật thảm thương! Nếu không hiểu được bản chất đích thật của mọi sự vật thì
chúng ta không thể nào hành xử một cách thích đáng trên bất cứ bình diện nào. Thật
vậy quả hết sức hiếm hoi để có thể xảy ra trường hợp mà hành động của mình tỏ
ra thích đáng một cách tự nhiên. Thói thường thì hành động của mình cũng không
khác gì hành động của những người bị chi phối bởi sự bám víu và chỉ biết nhìn
vào cứu cánh mà bào chữa cho phương tiện. Thế nhưng trên phương diện tâm linh,
thì những hành động như thế thì không thể nào bào chữa được.
Đến đây chúng ta thử lật
lại một đoạn trong kinh sách Pa-li tóm lược về cốt tủy của Phật Giáo xem sao. Đấy
là những lời của vị tỳ kheo A-thuyết-thị (Assaji) nói với Xá Lợi Phất
(Sariputta) khi Xá Lợi Phất yêu cầu vị này hãy tóm lược cốt tủy của Phật Giáo bằng
một vài lời thật ngắn gọn. A-thuyết-thị trả lời như thế này: "Bất cứ một hiện tượng nào cũng đều
phát sinh từ một nguyên nhân. Đức Phật chứng minh cho thấy những nguyên nhân ấy
là gì và tại sao lại có thể làm cho các hiện tượng biến mất khi người ta loại bỏ
được các nguyên nhân làm phát sinh ra chúng. Đấy là những gì mà Vị Thầy đã thuyết
giảng". Những gì mà Đức Phật muốn nêu lên là mọi
hiện tượng từ khởi thủy đều cần đến nhiều nguyên nhân kết hợp với nhau để làm
phát sinh ra chúng. Không thể nào loại bỏ được một hiện tượng khi nào các
nguyên nhân làm phát sinh ra nó chưa bị loại bỏ.
Đấy là một điều cảnh giác
cho chúng ta: không bao giờ được xem bất cứ một thứ gì lại có thể hàm chứa một
thực thể tự tại và bất biến. Tất cả đều vô thường. Tất cả chỉ là hậu quả, và hậu
quả thì nhờ vào nguyên nhân mà có, chúng hiển hiện tùy thuộc vào nguyên nhân và
sẽ biến mất đi khi nguyên nhân không còn nữa. Thế giới chỉ là một dòng lưu chuyển
bất tận của các sức mạnh thiên nhiên liên tục tương tác với nhau và cùng nhau biến
động. Phật Giáo cho chúng ta biết rằng tất cả không hàm chứa một đặc tính cá thể
nào. Đấy chỉ là một dòng chuyển động bất tận, và đồng thời cũng tượng trưng cho
một sự bất toại nguyện căn bản, bởi vì trên dòng chảy đó không có một sự tự do
nào cả, tất cả đều phải lệ thuộc vào quy luật của nguyên nhân và hậu quả. Sự bất
toại nguyện ấy chỉ chấm dứt khi nào quá trình (nguyên
nhân hậu quả) trên đây chấm dứt, và
quá trình đó thì chỉ chấm dứt khi nào các nguyên nhân bị loại bỏ và khi các
nguyên nhân đã bị loại bỏ thì cũng sẽ không còn một tác động nào gây ra hậu quả
có thể xảy ra được nữa.
Trên đây là cách giải
thích thật sâu xa về bản chất đích thật của mọi vật thể mà chỉ có những ai đã giác
ngộ thì mới có thể nêu lên được. Đấy là tâm điểm của Phật Giáo. Phật Giáo cho
chúng ta biết rằng tất cả chỉ là những biểu hiện bên ngoài và chúng ta không
nên rơi vào cái bẫy đó để mà yêu thích cái này hay ghét bỏ cái kia. Giải thoát
thật sự cho tâm thức có nghĩa là hoàn toàn thoát ra khỏi chuỗi dài lôi kéo của
nguyên nhân và hậu quả, và loại trừ tận gốc được các nguyên nhân. Đấy là cách loại
bỏ được sự bất toại nguyện phát sinh từ các hiện tượng tạo ra sự thu hút hay tránh
né.
Đến đây chúng ta thử tìm
hiểu về ý định của Đức Phật khi Ngài chọn lối tu khổ hạnh xem sao. Động cơ nào
đã thúc đẩy Ngài? Câu giải đáp được ghi chép trong một bản kinh như sau: Ngài rời
bỏ gia đình để trở thành người tu hành với mục đích tìm được lời giải đáp cho
câu hỏi sau đây: "Cái tốt chính thật là gì?". Ý nghĩa của chữ "tốt"
(kusala) trong trường hợp này là muốn
nói lên là sự "hoàn thiện", tức sự hiểu biết về sự thật tuyệt đối. Đức
Phật muốn tìm hiểu xem khổ đau là gì, nguyên nhân của khổ đau là gì, sự giải
thoát khỏi khổ đau là gì. Đạt được sự hiểu biết tuyệt đối cũng có nghĩa là đạt
được sự hoàn thiện tối thượng (sự viên mãn). Mục đích của Phật Giáo chẳng phải là gì khác hơn sự hiểu biết hoàn hảo
về bản chất đích thật của mọi vật thể.
Ngoài ra còn một khái niệm
quan trọng khác nữa trong giáo lý Phật Giáo gọi là Ba Đặc Điểm (tức là khái niệm về ba dấu ấn - nhiều học phái Phật
Giáo chủ trương bốn dấu ấn, và dấu ấn thứ tư gọi là niết-bàn - nirvana), đấy là vô thường (anicca),
sự bất toại nguyện hay khổ đau (dukkha),
và vô-ngã (anatta). Nếu không đủ sức hiểu
được các điều này thì cũng có nghĩa là chẳng hiểu Phật Giáo là gì cả. Đấy có
nghĩa là tất cả đều vô thường, tất cả đều bất toại nguyện và không hàm chứa một
"cái ngã" nào cả.
- Khi bảo rằng tất cả đều
vô thường thì đấy có nghĩa là tất cả đều biến động liên tục, vì lý do là không
có một thực thể (hay "cái ngã") nào có thể giữ nguyên không biến đổi, dù chỉ trong khoảnh khắc.
- Khi bảo rằng tất cả đều là bất toại nguyện thì
đấy có nghĩa là tất cả mọi vật thể đều hàm chứa nguồn gốc tự tại của khổ đau và
bất an. Vì cái bản chất đó mà mọi vật thể đều phản ảnh sự ghét bỏ và vỡ mộng (sự tỉnh ngộ).
- Khi bảo rằng không có
"cái ngã" thì đấy có nghĩa là không có nơi nào có thể có bất cứ một thứ
gì có thể gọi là một thực thể mà người ta có quyền xem đấy như một "con
người" ("cái tôi") hay gọi là "cái của tôi" (tức
là một "con người" và những gì thuộc "sở hữu" của một con
người). Nếu ta nắm bắt các thứ ấy và tự buộc mình vào các thứ
ấy thì ta sẽ không tránh khỏi phải nhận lấy khổ đau.
Các vật thể vật chất nguy
hiểm hơn cả lửa bỏng bởi vì một trận hoả hoạn có thể nhìn thấy từ xa, và nhờ đó
mà có thể tránh được; trong khi ấy có những thứ tuy đang cháy bỏng nhưng lại không
phát thành ngọn lửa, đối với các thứ ấy thì ta không đắn đo gì cả mà cứ đưa hai
tay để nắm, để rồi ta sẽ không sao tránh khỏi đớn đau.
Cách giảng giải trên đây
giúp ta hiểu rõ thế nào là bản chất đích thật của các vật thể đúng theo ý nghĩa
của Ba Điểm Đặc Trưng (ba dấu ấn: vô thường, bất
toại nguyện, vô ngã). Tóm lại một cách đơn giản thì Phật Giáo là một
phương pháp thực dụng mang một cấu trúc rõ rệt, nhằm nêu lên các vật thể đúng với
bản chất của chúng.
Thật hết sức quan trọng
phải nhận thấy được bản chất đúng thật của mọi vật thể. Sau khi đã nhận thấy được
bản chất ấy thì tiếp theo đó còn phải biết luyện tập như thế nào hầu có thể ứng
xử thích nghi với cái bản chất ấy (của các vật thể). Ngoài ra kinh sách còn nêu lên những lời giáo huấn khác nữa gọi là những
lời "giáo huấn trọng đại". Đấy là những lời giáo huấn gồm ba điểm:
tránh không được làm điều xấu, nên làm điều tốt, và tinh khiết hóa tâm thức. Đấy
cũng là nguyên tắc căn bản của sự tu tập. Khi đã ý thức được tất cả đều vô thường,
không có giá trị gì (khổ đau) và cũng chẳng phải là "của ta" (vô
ngã), thì ta cũng hiểu rằng chẳng có thứ gì đáng cho ta nắm
giữ và bám víu, và hơn nữa việc ý thức ấy cũng là cách nhắc nhở chúng ta phải thật
thận trọng trong từng hành động, không được làm điều xấu, tức không được vi phạm
các điều mà giới luật hiện hành cấm đoán và phải từ bỏ mọi sự ham muốn và bám
víu quá đáng. Mặt khác thì phải thực hiện điều tốt - điều tốt ở đây phải hiểu
theo ý nghĩa của các bậc hiền nhân nêu lên. Hai cách hành xử vừa nêu lên chỉ
thuộc vào lãnh vực luân lý, trái lại cách hành xử thứ ba là loại bỏ tất cả mọi
thứ ô nhiễm để tinh khiết hóa tâm thức mới thật sự là những gì đặc thù của Phật
Giáo. Khi nào tâm thức còn gánh chịu sự khống chế của tư duy và xúc cảm - mà
người ta gọi chung là các "đối tượng tâm thần" - thì nó không thể nào
giữ được sự sạch sẽ và tinh khiết. Thể dạng tự do của tâm thức chỉ có thể thực
hiện được bằng sự hiểu biết thật sâu xa về bản chất của các "đối tượng tâm
thần" ấy. Thiếu sự hiểu biết đó, ta sẽ tiếp tục lang thang như một người
mù, điều khiển bởi sự yêu thích hay ghét bỏ. Cho đến khi nào ta vẫn còn hành xử
theo cung cách đó (tức yêu thích hay ghét
bỏ) thì ta chưa có thể tự
cho mình là tự do được.
Chúng ta là những con người,
vì thế chúng ta bị chi phối từ căn bản bởi hai thể dạng xúc cảm đơn thuần,
không hơn không kém: đó là sự ham muốn và sự ghét bỏ (hai thể dạng này liên quan đến hai thứ giác cảm của
tâm thức là thích thú và khó chịu). Bị nô lệ bởi các tâm
trạng tinh thần của chính mình nên ta không thể nào tìm thấy được một sự tự do
thật sự nào, đơn giản chỉ vì ta không hiểu biết được bản chất đích thật của các
tâm trạng tinh thần hay các vật thể đúng như thế. Khi ta yêu thích một vật thể
nào đó thì ta muốn đoạt lấy nó, chiếm hữu nó. Đối với một vật mà ta ghét thì ta
tìm cách đẩy nó ra hay loại trừ nó. Khi nào hai thể dạng xúc cảm đó còn hiện hữu
thì khi đó tâm thức ta sẽ còn bị trói buộc. Khi nào tâm thức vẫn còn rơi vào sự
chểnh mảng không nhận ra được là đang yêu thích cái này, đang ghét bỏ cái kia
thì khi đó tâm thức vẫn chưa được tinh khiết hóa và chưa tránh khỏi được sự khống
chế mang lại từ các phản ứng của chính nó. Chính vì thế mà cấp bậc giáo huấn
cao nhất của Phật Giáo là loại bỏ mọi bám víu vào các vật thể tạo ra sự quyến rũ
hay ghê tởm, và có thể còn phải vượt xa hơn thế nữa, tức phải loại bỏ cả sự bám
víu vào cái tốt cũng như cái xấu. Khi tâm thức đã được tinh khiết hóa và loại bỏ
được cả hai cách phản ứng trên đây của xúc cảm thì nó sẽ tìm thấy được sự tự do.
Các tôn giáo khác chỉ biết
khuyên bảo phải tránh cái xấu và nên bám vào cái tốt, bám vào cái tốt quá chặt đến
độ bám luôn cả cấp bậc cao nhất của nó: ấy là Trời. Phật Giáo đi xa hơn thế nhiều
vì Phật Giáo không chấp nhận bất cứ một sự bám víu nào. Bám víu vào cái tốt như
là một đối tượng cho sự tu tập chỉ có thể đưa đến một cấp bậc tạm thời nào đó, vì
sau đấy dù cho ta có cố gắng đến đâu đi nữa thì sự tu tập đó cũng sẽ dừng lại đấy
và nó sẽ không thể đưa chúng ta vượt lên một cấp bậc khác cao hơn được. Tu tập ở
cấp bậc thấp nhất là tránh điều xấu, sau đó thì phải cố gắng tối đa để thực hiện
điều tốt, và vào cấp bậc cao nhất thì phải đưa tâm thức vượt lên trên sự khống
chế của cả cái tốt lẫn cái xấu.
Khi còn bám víu vào quả
ngọt do hành động tốt mang lại thì khi đó ta vẫn chưa đạt được sự giải thoát hoàn
toàn khỏi khổ đau. Nếu như một người hung dữ phải chịu khổ đau tương quan với sự
hung dữ của hắn thì một người tốt cũng phải chịu khổ đau tương quan với cái tốt
của người ấy. Nếu ta là một người tốt thì ta cũng sẽ khổ đau tương tự như những
người tốt khác phải khổ đau. Một vị thiên nhân tốt vẫn cảm thấy cái khổ đau xảy
ra cho tất các thiên nhân, kể cả một vị trời cũng phải khổ đau tương quan với cái
bản chất thiêng liêng của chính vị ấy. Sự giải thoát hoàn toàn của khổ đau chỉ
có thể xảy ra khi một cá thể được giải thoát và vượt xa hơn những gì mà người
ta gọi là "cái tốt", hầu trở thành một vị Thánh nhân (Aryan), tức
là một cá thể đã vượt lên trên các điều kiện trói buộc con người để sau đó sẽ trở
thành một cá thể hoàn toàn hoàn hảo tức là một vị A-la-hán.
Như chúng ta đã thấy, Phật
Giáo tức là những lời giáo huấn của Đức Phật, còn gọi là vị Giác Ngộ, và Phật tử
là những người mang ra thực hành những lời giáo huấn ấy. Vậy thì Đức Phật đã
giác ngộ về cái gì? Thật hết sức đơn giản, đấy là bản chất đích thật của mọi vật
thể. Tóm lại Phật Giáo là những lời giáo huấn giúp chúng ta nhìn thấy những gì
đúng như thế. Vậy về phần chúng ta thì
phải luyện tập như thế nào để tự mình có thể nhận ra cái sự thật ấy. Chúng ta
có thể vững tin rằng khi nào đạt được sự hiểu biết hoàn hảo đó, thì lúc ấy mọi sự
ham muốn cũng sẽ theo đó mà tan biến hết, bởi vì sự hiểu biết sẽ phát lộ ngay
vào giây phút mà vô minh bắt đầu biến mất.
Đối với Phật Giáo, bất cứ
khía cạnh tu tập nào cũng đều nhằm vào mục đích phát huy sự hiểu biết. Lý do thật
hết sức đơn giản là vì nếu muốn đạt được sự hiểu biết thì ta phải hướng tâm thức
vào con đường tu tập hầu giúp mình đạt được tâm điểm Đạo Pháp của Đức Phật (Buddha-Dhamma).
Tuy nhiên cũng phải biết tu tập như thế nào để có thể đạt được một sự hiểu biết
đúng đắn do sự quán thấy sâu xa và minh bạch mang lại, không phải là một sự hiểu
biết nông cạn của thế tục có thể khiến cho mình lầm lẫn giữa cái xấu và cái tốt,
và tin rằng một nguyên nhân nào đó sẽ đưa đến hạnh phúc thế nhưng thật ra thì đấy
chỉ là nguồn gốc mang lại khổ đau. Hãy cố gắng nhìn vào các sự vật xuyên qua thể
dạng khổ đau của chúng và rồi tuần tự từng bước một ta cũng sẽ đạt được sự hiểu
biết như vừa kể. Sự hiểu biết đó chính là sự hiểu biết của Phật Giáo, xây dựng
trên những nguyên tắc thật vững chắc.
Nếu biết sử dụng phương
pháp đó thì bất cứ một người bình dị nào, không nhất thiết phải có một trình độ
học vấn cao, cũng đều có thể đạt được chỗ tinh anh ấy của Phật Giáo. Trong khi
đó một học giả uyên thâm về tôn giáo, đạt được thật nhiều văn bằng đại học, chỉ
biết vùi đầu vào việc nghiên cứu Tam Tạng Kinh mà không để tâm quán nhìn các vật
thể qua góc cạnh đó (khổ đau), thì sẽ không bao giờ có thể thấu triệt được những lời giáo huấn. Một số
người trong chúng ta nhờ vào một khả năng thông minh nào đó đều có thể nghiên cứu
và quan sát thật kỹ lưỡng các vật thể giúp mình nhìn thấy được bản chất đích thật
của chúng. Tất nhiên là cần phải quan sát tất cả các hiện tượng xảy đến với ta,
tìm hiểu bản chất của chúng, và nhất là phải nhìn thấy nguồn gốc của khổ đau do
chúng mang lại, cái khổ đau đó sẽ bùng lên thành ngọn lửa để thiêu đốt ta. Hãy dựa
vào những gì được giải thích trên đây để triển khai một sự chú tâm cao độ giúp
cho ta biết quan sát, xét đoán và chờ đợi xem khổ đau sẽ xảy đến với mình như
thế nào: đấy là phương pháp tốt nhất để tìm hiểu Đạo Pháp của Đức Phật (Buddha-Dhamma).
Làm được như thế sẽ mang lại cho ta nhiều lợi ích hơn là cách học hỏi Đạo Pháp
trong Tam Tạng Kinh. Nếu cứ vùi đầu vào việc nghiên cứu Đạo Pháp trong Tam Tạng
Kinh, dù trên phương diện ngôn ngữ hay văn chương, thì cũng đều bất lực không thể
giúp ta khám phá ra được bản chất đích thật của mọi sự vật. Tất nhiên là Tam Tạng
Kinh ghi chép vô số những lời giải thích về bản chất đích thật của mọi sự vật,
thế nhưng người ta lại chỉ biết nghe như những con vẹt và sau đó lập lại những
gì mà mình nhớ được. Họ không đủ sức để tự đi sâu vào bản thể đích thật của mọi
sự vật. Thế nhưng, nếu họ biết sử dụng phương pháp nội quán để tự mình khám phá
ra xem tâm thức mình vận hành như thế nào, biết dựa vào những kinh nghiệm cá
nhân để nhận thấy sự ô nhiễm đã từng làm cho tâm thức mình bị u mê ra sao, sự vận
hành của khổ đau và của thiên nhiên như thế nào - nói cách khác là tất cả những
gì tạo ra sự sống của chính mình - thì họ sẽ có đủ khả năng đi sâu vào Đạo Pháp
đích thật của Đức Phật.
Thí dụ một người nào đó
chưa bao giờ được đọc hay được nghe nói đến Tam Tạng Kinh, thế nhưng người ấy biết
quan sát thật sâu xa mỗi lần khổ đau hiển hiện ra và đốt cháy mình như thế nào,
thì có thể bảo rằng người ấy biết tìm hiểu Tam Tạng Kinh một cách trực tiếp và đúng
đắn hơn nhiều so với những người chỉ biết đem ra mà đọc. Đây là những người chỉ
biết tìm kiếm sự vui thích bằng cách vuốt ve kinh sách, họ hoàn toàn không ý thức
được là những trang giấy ấy hàm chứa cả một nền tảng Đạo Pháp bất tử. Cũng thế,
chúng ta may mắn được thừa hưởng tiềm năng con người, thế nhưng tiếc thay chúng
ta lại chỉ biết sử dụng tiềm năng đó để lao đầu vào đủ mọi chuyện vô bổ và
không hề nghĩ đến việc sử dụng nó để tìm hiểu xem mình là gì, và cũng không giải
quyết nổi những khó khăn của chính mình. Chúng ta luôn bị vướng mắc vào khổ
đau, bị nô lệ cho sự ham muốn, và trong từng giây phút của cuộc sống này sự ham
muốn ấy luôn tìm cách làm gia tăng thêm cái khổ đau sẵn có của mình, trong khi ấy
nguyên nhân mang lại tình trạng vừa kể thì lại hết sức đơn giản: đấy là cái vô
minh của mình không cho phép mình nhìn thấy bản chất đích thật của mọi vật thể.
Quả thật hết sức khó cho
chúng ta hiểu được Tam Tạng Kinh và những sự thật sâu xa hàm chứa trong đó, vì
thế tốt hơn hết chúng ta nên khởi sự học hỏi Đạo Pháp của Đức Phật bằng cách tìm
hiểu bản chất đích thật của chính mình trước đã. Chúng ta hãy tập nhận biết tất
cả những vật thể tạo ra thân xác này và cả cái tâm thức này của mình. Tìm hiểu những
bài học do cuộc sống này mang lại, một cuộc sống xoay tròn bất tận trong chu kỳ
của sự ham muốn, của những hành động phát sinh từ sự ham muốn, của sự ham muốn được
thụ hưởng các kết quả do hành động mang lại..., thế rồi tất cả các thứ ấy lại
tiếp tục nuôi dưỡng thêm sự ham muốn để thúc dục được thụ hưởng những thứ ấy
nhiều hơn nữa, và cứ tiếp tục như thế cho đến vô tận. Cuộc sống ấy bị vướng mắc
vào cái vòng lẩn quẩn của thế giới Ta-bà (Samsara), tức là cái đại dương của khổ
đau này, mà nguyên nhân gây ra thì lại hết sức đơn giản: đấy là sự u mê không
biết gì về bản thể đích thật của mọi sự vật.
Tóm lại, Phật Giáo là một
phương pháp thực dụng có một cấu trúc rõ rệt, nhằm mục đích giúp chúng ta nhìn
thấy các sự vật đúng với bản chất đích thật của chúng. Khi nào mà ta nhìn thấy
được cái bản chất ấy của chúng thì khi ấy ta cũng sẽ không còn cần phải nhờ vả đến
bất cứ ai khác đứng ra giảng dạy hay trợ lực cho ta nữa, vì ta có thể tu tập lấy
một mình. Mức độ thăng tiến mà ta thực hiện được trên Con Đường của người
A-la-hán sẽ tương quan với mức độ gia tăng của khả năng loại bỏ được các thứ ô
nhiễm trong tâm thức, và khả năng tránh được các hành động sai lầm. Sau hết,
chúng ta sẽ đạt được những gì cao đẹp nhất của một con người, và đấy cũng là những
gì mà người ta gọi là Quả do Con Đường mang lại, tức đấy chính là Niết-bàn.
Chúng ta có thể đạt được Niết-bàn tự lực một mình, bằng cách đơn giản chỉ cần cố
gắng tập tìm hiểu ý nghĩa sâu xa nhất của bản chất đích thật của các sự vật là
đủ.
Chương III
BA ĐẶC ĐIỂM MANG
TÍNH CÁCH TOÀN CẦU
Đến đây chúng ta cũng nên
đi sâu hơn về ba đặc điểm chung cho tất cả mọi sự vật: đấy là vô thường, sự bất toại nguyện (khổ đau) và vô-ngã.
Tất cả mọi sự vật đều biến
động trong thế giới này, không có gì lại không đổi thay. Đối với những ai đã nhận
thấy được minh bạch bản chất của vô thường thì người ấy cũng sẽ hiểu rằng tất cả
mọi vật thể chỉ là bất toại nguyện, thất vọng và vỡ mộng. Không có thứ gì, bất
cứ một thứ gì, có thể bảo rằng nó thuộc về của ta trong cái thế gian này. Các sự
vật dưới một tầm nhìn thiếu hiểu biết sẽ hiện ra có vẻ như là mang tính cách
"cá nhân", thế nhưng khi cái nhìn của ta được khai mở và trở nên
chính xác hơn thì ta cũng sẽ hiểu rằng chúng không hề hàm chứa một thực thể mang
tính cách cá nhân nào cả.
Trong giáo lý của Ngài, Đức
Phật nhấn mạnh hơn hết đến ba đặc điểm trên đây. Toàn bộ giáo huấn của Ngài có
thể tóm lược thật ngắn gọn: đấy là sự quán thấy sâu xa về vô thường, sự bất toại
nguyện và tính cách vô-ngã. Các đặc tính này đôi khi được nêu lên một cách trực
tiếp và rõ ràng, hoặc đôi khi cũng được trình bày bằng các thuật ngữ khác nhau,
thế nhưng trên căn bản thì lúc nào cũng nói lên một sự thật duy nhất. Vô thường
đã được nhắc đến trước cả thời kỳ của Đức Phật, thế nhưng khái niệm này không hề
được khai triển sâu xa như Đức Phật đã thuyết giảng. Bất toại nguyện (khổ đau) cũng thế, điều này cũng
đã được thuyết giảng từ trước, thế nhưng đấy chỉ là những gì thật hời hợt và sơ
sài. Sự bất toại nguyện ấy không hề được phân tích dựa vào quy luật nguyên nhân
và hậu quả, và cũng không có một lời giáo huấn nào trước đó được nêu lên nhằm
giúp loại bỏ hoàn toàn và vĩnh viễn sự bất toại nguyện đó. Chưa từng có vị thầy
nào trước Đức Phật hiểu được bản chất đích thật của các vật thể, chính Đức Phật
đã nêu lên điều này khi Ngài vừa đạt được Giác Ngộ. Riêng đối với vấn đề vô-ngã
thì duy nhất chỉ có Phật Giáo thuyết giảng mà thôi. Đức Phật là vị Thầy duy nhất
đã hoàn toàn quán thấy một cách sâu xa mọi sự vật "là như thế", tức bản
chất đích thật của mọi vật thể, và đã giảng rằng bất cứ ai khi đã hiểu được rằng
đấy "là như thế" thì cũng sẽ hiểu rằng không có gì, bất cứ một thứ gì,
là cái "ngã" hay thuộc vào của "tôi".
Có rất nhiều phương cách giúp
mang lại sự quán thấy sâu xa về ba đặc điểm trên đây, thế nhưng trong sự quán
thấy sâu xa ấy thì duy nhất chỉ có một sự kiện đáng chú ý hơn hết: đấy là không
có một thứ gì đáng để ham muốn và bám víu, không có một thứ gì đáng để cho ta
quyết tâm phải có nó, chiếm giữ nó cho bằng được, hoặc là được trở thành như thế.
Nói một cách ngắn gọn: không có gì đáng để có, và cũng không có gì đáng để được
như thế. Chỉ khi nào ta hiểu được là sự chiếm hữu hay được trở thành bất cứ gì
đều chỉ là ảo giác, một sự lừa phỉnh, một ảo ảnh, không có gì đáng để quan tâm,
thì khi ấy ta mới đạt được sự quán thấy sâu xa về vô thường, sự bất toại nguyện
và vô-ngã. Dù cho ta tụng niệm từ sáng đến tối, hàng trăm hay hàng ngàn lần câu
sau đây: "anicca, dukkha,
anatta" (vô thường, khổ đau, vô-ngã) thì nhất định cũng không phải nhờ đó mà ta sẽ có thể hiểu được ý nghĩa của
những thứ ấy là gì. Thật vậy, không thể quán nhận được bản chất của những thứ ấy
bằng cách nghe hay tụng niệm.
Sự quán thấy sâu xa bằng
trực giác mà người ta còn gọi là "sự quán thấy Đạo Pháp" (vision du Dhamma / seeing Dhamma) thật hết sức khác biệt với các loại tư duy thuần lý (pensée rationnelle / rational thingking, tức thuộc
lãnh vực hiểu biết trí thức), loại tư duy này không
thể nào giúp nhìn thấy được Đạo Pháp. Sự quán thấy sâu xa bằng trực giác chỉ có
thể đạt được bằng sự thực hiện nội tâm đích thật. Hãy nêu lên một thí dụ, ta
hoàn toàn bị quyến rũ và hòa nhập với một bối cảnh nào đó, và sau đó thì nhận ra
là chính vì sự lao đầu đó mà ta đang bị khổ đau hành hạ. Khi quán xét cẩn thận các
diễn biến đưa đến tình trạng khiến cho ta cảm thấy là mình bị thất vọng thật sự,
chán chường và vỡ mộng, thì lúc ấy có thể bảo rằng ta đã nhìn thấy Đạo Pháp, tức
đạt được một sự quán nhận minh bạch về các sự vật (tuy
nhiên có người cũng có thể phản kháng lại bằng cách đưa ra một thí dụ cho rằng
một bối cảnh nào đó tỏ ra rất hấp dẫn và thu hút khiến cho người ấy nhào vào đấy,
và sau đó thì người ấy thay vì phải nhận chịu khổ đau thì lại tìm thấy sự hài
lòng và hạnh phúc do bối cảnh đó mang lại. Thật ra thì đấy chỉ là tình trạng mà
người ấy chưa nhận thấy được bản chất khổ đau sâu kín của các biến cố và sự vật
mà thôi, hoặc vì những thứ khổ đau lộ liễu và thô thiển chưa xảy đến khiến cho họ
nhận thấy dễ dàng hơn bản chất của sự hấp dẫn và thu hút đó, hoặc có thể cũng đã
xảy ra rồi thế nhưng cái vô minh của họ quá dầy đặc không cho phép họ nhận biết
mà thôi). Sự quán nhận đó theo thời gian có thể phát triển thêm
để đạt đến một mức độ hoàn hảo hơn giúp giải thoát chúng ta ra khỏi sự kiềm tỏa
của mọi sự vật. Dù cho ta có liên tục tụng niệm: "anicca, dukkha, anatta", và ngày đêm quán xét về ba đặc
tính ấy, thế nhưng đồng thời thì ta vẫn cứ bám víu khư khư vào các vật thể, vẫn
ham muốn có được một vật thể nào đó hay được trở thành một thứ gì đó, và vẫn cứ
tiếp tục ham muốn nắm bắt các vật thể, thì nhất định có thể bảo rằng ta vẫn
chưa đạt được sự quán thấy sâu xa. Tóm lại, sự quán thấy minh bạch về vô thường,
sự bất toại nguyện và tính cách vô-ngã là cách quán nhận được không có gì đáng
để chiếm giữ hay để được trở thành như thế.
Trong giáo lý Phật Giáo
có một chữ có thể giải thích thật chính xác điều ấy, đấy là chữ "sunnata" (tánh không) tức có nghĩa là sự "trống
không", trống không về cái tôi, trống không về một thứ thực chất nào
đó mà ta có đặc quyền để bám víu vào đấy với tất cả sức mạnh của mình như là một
thứ gì thuộc quyền sở hữu của "chính mình". Sự quan sát giúp mang lại
sự quán thấy minh bạch là tất cả đều không hàm chứa một thực chất nào cả mới đúng
là cốt tủy, là chìa khóa của sự tu tập Phật Giáo. Khi nào chúng ta thật sự hiểu được rằng tất cả,
thật sự là tất cả, đều hoàn toàn "vô-ngã", thì khi ấy ta mới có thể
cho rằng mình đã hiểu được tường tận Đạo Pháp của Đức Phật là gì. Chỉ riêng cách
diễn đạt bằng thuật ngữ "trống không về cái tôi" cũng đã đủ để tóm lược
thế nào là vô thường (anicca), sự bất
toại nguyện (dukkha), và vô ngã (anatta). Nếu đấy là một vật thể luôn
luôn biến động, hoàn toàn trống không về bất cứ một thành phần mang tính cách trường
tồn và bất biến nào thì ta có thể bảo là cái vật thể ấy là "trống
không". Khi nhận ra là nó có khả năng gây ra sự lầm lẫn cho ta, thì ta có thể
bảo là nó trống không về bất cứ một thực thể chánh đáng nào giúp cho ta có thể bám
víu vào đấy. Sau khi quán xét và khám phá ra rằng vật thể ấy không hàm chứa một
thành phần bền vững nào có thể gọi là thực chất của nó, và đấy chỉ là những gì mang
bản chất đổi thay và biến động chi phối bởi các quy luật thiên nhiên, và ta
không thể nào bảo đấy là thuộc cái "của tôi", thì khi ấy ta chỉ còn
cách kết luận rằng vật thể ấy không hàm chứa cái ngã nào cả. Khi một người nào
đó đạt được sự trống không của tất cả mọi vật thể, thì đồng thời người ấy cũng
sẽ cảm thấy phát sinh nơi mình một sự quán nhận khác nữa: đấy là không có gì
đáng cho mình giữ làm sở hữu hay để được trở thành như thế. Cảm tính đó sẽ có đầy
đủ khả năng che chở cho người ấy trước các tác động của xúc cảm và sự khống chế
của các thứ ô nhiễm khiến cho tâm thức mình bị u mê. Khi một người đã đạt được
cấp bậc ấy rồi thì sẽ không còn vướng mắc vào một thể dạng tâm thần bệnh hoạn
nào nữa, không còn bị lôi cuốn vào những hành động bốc đồng, dù đấy là những
hành động thuộc thể loại nào cũng thế, không có gì có thể lôi cuốn hay mê hoặc
được người ấy nữa. Tâm thức của người ấy cũng tìm thấy một sự tự do và một thể
dạng tự chủ vững bền, và như thế người ấy cũng được giải thoát khỏi mọi khổ
đau.
Câu phát biểu sau đây:
"không có gì đáng để chiếm hữu hay được như thế" cần phải được hiểu
theo một ý nghĩa cá biệt, tức có nghĩa là sự "chiếm hữu" (có) và "được như thế"
(trở thành như thế) xảy ra trong một thể dạng tâm thức hoang mang, ham muốn và muốn chiếm
giữ. Nói như thế không có nghĩa là khuyên bảo phải sống mà không được phép
"có" cái gì cả và cũng không được phép "trở thành" một thứ
gì cả. Có những thứ mà thông thường người ta phải cần đến: thí dụ như nhà cửa,
vợ con, một ngôi vườn, một mảnh ruộng,...hoặc cảm thấy mình là một người tốt, v.v.
Thật vậy, không có gì cấm đoán mình thành công hay trở thành một người bị thua
thiệt, cũng không có gì cấm đoán mình đạt được một địa vị nào đó trong xã hội, và
thật ra thì mình cũng không thể tránh khỏi phải trở thành như thế này hay thế nọ.
Thế nhưng tại sao phải tu tập để nhìn thấy mọi sự vật không hàm chứa một giá trị
nào cả? Đây là câu trả lời: các khái niệm "có" và "được như thế"
hoàn toàn mang tính cách tương đối, đấy chỉ là những ý nghĩ thuộc vào thế gian
này và phát sinh từ vô minh. Đối với hiện thực trong thể dạng tinh khiết của nó
hay là sự thật tuyệt đối thì ta không thể có bất cứ một thứ gì, cũng không thể
trở thành bất cứ gì cả. Tại sao lại như thế? Thật hết sức giản dị, bởi vì người
muốn chiếm hữu và vật thể để chiếm hữu tất cả đều vô thường, bất toại nguyện và
cũng chẳng thuộc về ai cả (vô-ngã). Thế nhưng nếu một cá thể không nhận thấy được điều ấy thì đương nhiên
sẽ nghĩ rằng: "Tôi chiếm được cái này, tôi có được cái kia, tôi là thế
này". Chúng ta có khuynh hướng suy nghĩ một cách máy móc như thế và những
khái niệm ấy chính là nguồn gốc làm phát sinh ra sự thất vọng và niềm bất hạnh
của chúng ta.
"Có" và
"được như thế" tượng trưng cho một sự ham muốn, đấy là sự mong muốn
không để cho vật thể mà ta vừa chiếm hữu hay thể dạng mà ta vừa đạt được phải bị
mất đi hay trở thành xa vời. Khổ đau sẽ phát sinh từ sự ham muốn được có hay được
trở thành - nói một cách ngắn gọn là ham muốn. Khi đã ham muốn thì sẽ sinh ra
vô minh, chẳng qua vì từ căn bản các vật thể chẳng có gì đáng để mà ham muốn. Ý
nghĩ sai lầm cho rằng các vật thể đáng để ham muốn phát lộ như là một thứ bản
năng ngay từ lúc còn ấu thơ và làm phát sinh ra sự ham muốn. Tiếp theo đó thì sự
ham muốn sẽ kéo theo hành động, và hành động sẽ mang lại kết quả, dù kết quả ấy
có phải là sự toại nguyện hay không. Nếu sự ham muốn của ta được thỏa mãn, nó sẽ
tạo ra cho ta một sự ham muốn mới mạnh mẽ hơn nữa; và ngược lại nếu đấy là một
sự bất toại nguyện thì ta không thể nào tránh khỏi phải đấu tranh, phải ra sức,
bằng cách này hay cách khác, cho đến khi nào sự ham muốn được thỏa mãn. Thái độ
hành xử đó sẽ buộc ta vào một cái vòng lẩn quẩn gồm có: hành động (karma - nghiệp), kết quả,
hành động, kết quả - người ta gọi đấy là "Bánh xe Ta-bà" (Roue du Samsara / Wheel of Samsara). Người ta thường hiểu sai chữ ta-bà
(samsara) là một cái vòng tròn bất tận
xoay vần từ sự hiện hữu vật chất này tiếp nối với một sự hiện hữu vật chất khác
(đầu thai, tái sinh, luân hồi...). Đúng hơn thì đấy chỉ là một cái vòng lẩn quẩn gồm ba nhân tố là: ham
muốn, hành động phát sinh từ sự ham muốn, và hậu quả mang lại từ hành động (xin chú ý đây là một cách giải thích về thế giới ta-bà
gọi là "con đường thu ngắn" - reductionism - căn cứ vào sự xoay vần của
các thể dạng tâm thần, nhưng không giải thích Ta-bà dựa vào luân hồi, tức khái
niệm về sự tái sinh. Cũng xin nhắc thêm là Buddhadasa là một vị đại sư và cũng
là một tư tưởng gia Phật Giáo thuộc tầm cỡ lớn của Thái Lan và là người đầu
tiên đã hệ thống hóa chủ thuyết "con đường thu ngắn" (ham muốn – hành
động - khổ đau) nhằm mục đích chứng minh cho thấy Phật Giáo có thể hoàn toàn
mang tính cách duy lý của khoa học hiện đại và không cần đến một "đức tin"
- luân hồi - mang tính cách tôn giáo nào cả). Tiếp theo đó
là tình trạng không còn cưỡng lại được trước sự ham muốn - tương tự như bị bắt
buộc phải tiếp tục ham muốn - sự ham muốn ấy lại kéo theo một hành động khác và
một hậu quả khác, cái hậu quả khác ấy lại làm cho sự ham muốn (trước đó) gia tăng thêm, và cứ
tiếp tục như thế cho đến vô tận. Đức Phật gọi đấy là cái "bánh xe" của
thế giới Ta-bà, bởi vì cái vòng tròn bất tận ấy xoay vần không ngưng nghỉ.
Chính bởi cái vòng tròn ấy mà ta phải gánh chịu mọi khổ ải và đớn đau. Thoát ra
khỏi cái vòng lẩn quẩn ấy có nghĩa là đạt được sự giải thoát khỏi mọi thể dạng của
khổ đau, hay nói cách khác thì đấy là Niết-bàn. Dù người nghèo khó hay nhà triệu
phú, vua chúa hay đế vương, thiên nhân hay một vị trời, khi đã vướng mắc vào
cái vòng tròn lẩn quẩn đó thì sẽ không thể nào tránh khỏi khổ đau và buồn phiền
do sự ham muốn mang lại. Vì thế chúng ta có thể bảo rằng cái bánh xe Ta-bà ấy
chất chứa đầy ắp khổ đau. Muốn giải quyết vấn đề này (tức là làm cho sự xoay vần của bánh xe Ta-bà phải dừng
lại), chúng ta không thể đơn thuần nhờ vào sila (giới
luật), tức luân lý và đạo đức, mà phải nhờ vào các nguyên
lý cao siêu hơn trong Đạo Pháp.
Như chúng ta đã thấy, khổ
đau sinh ra từ sự ham muốn, đúng như Sự Thực Cao Quý Th ứ Hai mà Đức Phật đã
nêu lên. Sự "ham muốn" đó gồm có ba thể dạng khác nhau. Thể dạng thứ
nhất là sự ham muốn giác cảm: ham muốn các vật thể - chẳng hạn như hình dạng,
màu sắc, âm thanh, mùi thơm, vị ngon, và các vật thể sờ mó được - nhằm tìm thấy
sự thích thú. Thể dạng thứ hai là ham muốn được hình thành, được hiện hữu như
thế này hay như thế nọ, đúng với sự mong ước của mình. Thể dạng thứ ba là sự ham
muốn không muốn được trở thành, không muốn mình phải hiện hữu như thế này hay
thế nọ. Thực ra thì tựu trung chỉ có ba loại ham muốn như vừa kể. Đố ai có thể
tìm thấy một thứ ham muốn nào khác hơn ngoài ba thể loại đó.
Chúng ta có thể nhận thấy
thật dễ dàng là bất cứ ở đâu có sự ham muốn thì ở đấy sẽ phải có khổ đau: nếu hành
động vì bị thúc đẩy bởi sự ham muốn thì nhất định ta sẽ phải gánh chịu khổ đau,
tương xứng với hành động mà ta thực thi, và khi hậu quả đã xảy ra thì ta lại tiếp
tục ham muốn nhiều hơn nữa, thế rồi ta không còn khả năng nào để ngăn chận sự ham
muốn được nữa. Vì không còn loại bỏ được sự ham muốn nên ta trở thành nô lệ cho
ham muốn. Một người hung dữ thực hiện việc xấu vì hắn ham muốn muốn thực hiện cho
được việc ấy, sau đó thì hắn khổ đau tương xứng với sự hung dữ của hắn. Cũng thế,
một người tốt ham muốn muốn thực hiện một việc tốt, và sau đó thì khổ đau, dù
là dưới một hình thức khác, thế nhưng luôn tương xứng với hành động tốt ấy của
hắn. Dầu sao cũng nên hiểu rằng đấy không phải là cách khuyên không được làm điều
tốt, mà chỉ đơn giản nêu lên cho chúng ta thấy là khổ đau mang nhiều khía cạnh
thật tinh tế, khó cho một người thường có thể nhận thấy hết được. Ta phải luôn ghi
nhớ lời khuyên bảo của Đức Phật là: thực hiện các điều tốt không đủ để loại bỏ
hoàn toàn tất cả mọi khổ đau. Ta phải thực hiện được những gì cao xa hơn thế
nhiều, phải vượt lên trên cả những hành động tốt, có nghĩa là phải thực hiện được
những gì có thể thật sự giúp ta giải thoát cho tâm thức khỏi sự kiềm tỏa của mọi
sự ham muốn. Đấy là phần tinh túy nhất trong giáo lý của Đức Phật mà chúng ta
không được phép quên. Khi đã loại trừ được ba thể loại ham muốn kể ra trên đây (ham muốn của giác cảm, ham
muốn được trở thành như thế này hay thế nọ, ham muốn không muốn được trở thành
như thế này hay thế nọ), thì khi ấy ta mới đạt được sự
giải thoát hoàn toàn khỏi mọi khổ đau.
Vậy làm cách nào để giải
thoát cho mình khỏi mọi sự ham muốn, chận đứng nó và khai trừ nó? Câu trả lời
thật đơn giản: phải quan sát và chú tâm vào hiện tượng vô thường, sự bất toại
nguyện (khổ đau) và vô-ngã, phải
kiên trì cho đến khi nào nhận thấy thật minh bạch rằng chẳng có gì đáng để cho
ta ham muốn. Thật thế, nào có gì đáng cho ta phải có nó hay là được như thế đâu?
Không có vật gì mà sau khi đã chiếm hữu được nó mà nó lại không gây ra khổ đau
cho ta? Hãy tự hỏi xem có thứ gì mà sau khi có nó hay được trở thành như thế mà
lại không mang lại sự bấn loạn và lo âu hay không? Cứ suy nghĩ thật kỹ xem có
đúng thế không? Sự kiện có một người vợ và một đàn con sẽ mang lại sự tự do và
sự vui thú trong lòng, hay đấy chỉ toàn là bổn phận? Sự kiện đạt được một vị thế
cao sang trong xã hội có phải là đương nhiên sẽ tìm thấy sự an bình và thanh thản,
hay đấy chỉ là một thứ gánh nặng mà thôi? Khi biết nhìn mọi sự vật qua góc cạnh
đó, thì ta sẽ hiểu ngay là tất cả chỉ mang lại gánh nặng và bổn phận cho ta. Tại
sao lại như thế? Bởi vì tất cả, thật sự là tất cả, chỉ là gánh nặng, cái gánh nặng
của vô thường, bất toại nguyện và vô-ngã. Khi ta vừa mới chiếm hữu được một vật
thể nào đó, thì ta phải lo lắng bảo vệ nó, ước mong rồi đây nó sẽ đáp ứng được sự
mong đợi của mình, hoặc sẽ mang lại lợi ích cho mình. Thế nhưng vật thể ấy từ bản
chất đã là vô thường, bất toại nguyện và chẳng thuộc vào của ai cả (vô-ngã). Dó đó mà nó không
thể nào đáp ứng được các tiêu chuẩn và kỳ vọng của cá nhân mình; nó chỉ biết biến
đổi đúng theo bản chất của chính nó. Các nỗ lực của ta rốt lại chỉ là một hình
thức nhằm để chống lại và kháng cự lại quy luật của sự đổi thay (vô thường). Cuộc sống mà ta đang
có cũng có thể đơn giản xem như là một sự cố gắng nhằm tìm cách sửa đổi mọi sự
vật như thế nào cho phù hợp với sự mong ước của mình. Vì thế mà cuộc sống ấy mang
đầy khó khăn và đau khổ.
Có một phép luyện tập giúp
cho ta nhận thấy là chẳng có gì đáng để chiếm hữu hay được trở thành như thế. Đấy là cách nhìn mọi sự vật sâu xa hơn để nhận
thấy rằng mỗi khi ta thèm muốn thì các ý nghĩ như "được chiếm hữu"
hay "được trở thành như thế" sẽ tức khắc phát sinh, vì thế thay vì thèm
muốn thì ta nên phát huy một sự quán thấy sâu xa về bản thể đích thật của mọi sự
vật, sự quán thấy ấy sẽ giúp cho thái độ của ta thay đổi hẳn. Hãy thử nêu lên một
thí dụ thật đơn giản: chẳng hạn như việc ẩm thực. Một người ăn uống ngấu nghiến
để tìm thấy sự thích thú, sẽ khác hẳn với một người ăn uống nhưng ý thức được
là không phải vì sự ham muốn mà mình ăn uống, người ấy luôn giữ được một sự hiểu
biết minh bạch tức sự quán thấy sâu xa về bản chất đích thật của mọi sự vật (thức ăn). Cách ăn uống của
hai người nhất thiết sẽ phải khác nhau, những gì mà cả hai cảm nhận được qua các
giác cảm của mình trong khi ăn uống cũng khác nhau, và tất nhiên là hậu quả
mang lại từ hai cách ăn uống đó cũng sẽ phải khác nhau.
Do đó phải hiểu là ta vẫn
có thể nuôi sống mình được mặc dù không còn ham muốn sự thích thú mang lại từ miếng
ăn nữa. Đức Phật và các vị A-la-hán đã được giải thoát khỏi tất cả mọi sự ham
muốn, thế nhưng đâu phải vì thế mà họ đánh mất đi khả năng hành động và sức mạnh
giúp họ trở thành như thế. Chẳng những các vị ấy đã đảm đang được nhiệm vụ của
mình mà còn làm hơn bất cứ ai trong số chúng ta tức là những người còn mang nặng
sự ham muốn. Vậy thì nhờ vào sức mạnh nào mà các vị ấy đã thực hiện được như thế,
nếu nói cách khác những gì nơi họ đã thay cho sức mạnh của sự ham muốn và ham
muốn thúc đẩy họ muốn được như thế này hay như thế nọ, trong khi những thứ ấy luôn
kích động ta? Câu trả lời là các vị ấy hành động dựa vào sức mạnh của sự quán
thấy sâu xa, vào sự hiểu biết minh bạch và sâu sắc "là như thế", tức là
bản chất đích thật của mọi sự vật. Các vị ấy không còn ham muốn được chiếm giữ
hay chiếm đoạt bất cứ gì cho mình nữa, mà trái lại họ đã dồn tất cả lòng nhân từ
cũng như trí tuệ của mình cho người khác. Chính nhờ thế mà các vị ấy đã bảo tồn
và lưu truyền được Đạo Pháp cho đến ngày nay.
Sự kiện loại bỏ được sự ham
muốn hàm chứa nhiều ý nghĩa tích cực. Một thân xác và một tâm thức dù đã loại bỏ
được mọi sự ham muốn thế nhưng vẫn có thể tiếp tục ẩm thực một cách bình thường,
đấy là nhờ vào sự nhận định sáng suốt, không bị chi phối bởi sự ham muốn như
trước kia nữa. Nếu muốn giải thoát cho mình khỏi mọi khổ đau thì phải bước theo
vết chân của Đức Phật và của các vị A-la-hán, và biết hành xử bằng sự nhận định
trong sáng thay vì chạy theo sự ham muốn. Nếu mình là một người tu tập thì cũng
nên cố gắng phân biệt thế nào là cái đúng cái sai, đâu là cái tốt cái xấu, và nhìn
lại xem mình nên làm gì. Nếu đã có công ăn việc làm thì cũng nên tập nhận định xem
đâu là cái đúng cái sai trong công việc của mình, và phải ý thức được rằng cái công
việc mà mình đang có là một phương tiện tốt nhất giúp mình mang lại lợi ích cho
tất cả những người chung quanh hay chăng? Tóm lại là ta phải cố thực thi công
việc của mình một cách hoàn chỉnh, với tất cả sự minh mẫn và thanh thản mang lại
từ sự quán thấy sâu xa. Nếu chỉ vì ham muốn (mong muốn được lên lương, lên chức...) mà thực thi một việc nào đó thì nhất định ta sẽ cảm thấy lo âu khi đang
làm (vì sợ không đạt được kết quả), và sẽ còn tiếp tục lo âu khi đã làm xong công việc (vì sợ kết quả không đáp ứng được sự ham muốn của mình); trong khi đó nếu được hướng dẫn bởi một sự nhận định trong sáng thì ta
không lo lắng một chút nào cả khi thực thi công việc của mình (biết mình đang làm gì và kết quả sẽ phải như thế nào,
và không chờ đợi hay bám víu vào sự thành công cũng không còn lo sợ sẽ bị thất
bại). Đấy là sự khác biệt giữa hai cách thực thi một công
việc.
Vậy thật hết sức quan trọng
phải luôn ý thức rằng tất cả mọi vật thể thật ra đều vô thường, bất toại nguyện
và vô-ngã, tức có nghĩa là không có gì đáng để cho ta "có nó" hay là
"được như thế". Nếu phải bắt buộc dấn thân vào thế giới này thì cứ dấn
thân, thế nhưng phải biết phát huy một sự nhận định sáng suốt, để nhờ đó mà các
hành động của ta sẽ không bị sự ham muốn làm cho ô nhiễm. Nếu biết hành xử một
cách khéo léo thì ngay từ lúc khởi đầu cho đến khi chấm dứt một công việc, ta sẽ
không hề biết khổ đau là gì. Tâm thức ta sẽ không tìm cách nắm bắt các vật thể
một cách mù quáng, và nhờ đó ta sẽ không bám vào chúng như những thứ gì đáng cho
ta mong muốn được chiếm giữ. Phải luôn hành động với một tâm linh tỉnh thức, thế
nhưng cũng phải biết sống phù hợp với truyền thống, tập quán và tuân thủ luật
pháp. Thí dụ ta có đất đai, thế nhưng không phải vì thế mà ta bắt buộc phải
hành xử như một người chủ điền; thật chẳng ích lợi gì khi ta bám víu quá đáng vào
đất đai để rồi biến nó trở thành một gánh nặng cho ta và khiến ta phải khổ sở
vì nó. Bổn phận của luật pháp là gìn giữ chủ quyền cho ta, vì thế lo lắng để
làm gì? Đất đai không chui qua kẽ hở của bàn tay mà luồn đi mất được. Nếu có kẻ
nào chiếm đoạt, thì ta cũng cứ chống lại và bảo vệ chủ quyền của mình một cách
khéo léo. Ta không bảo vệ bằng sự giận dữ, không để cho ngọn lửa hận thù thiêu
đốt mình. Ta mượn luật pháp để kháng cự lại, không cần phải khổ sở (tiếc thay trong vài trường hợp xảy ra ở một vài nơi
nào đó thì luật pháp cũng có thể tiếp tay với người cướp giật đất đai của kẻ
khác, thế nhưng quy luật nhân quả sẽ bắt "cái luật pháp" đó và cả người
cướp giật mà nó tiếp tay phải nhận lấy những hậu quả sau này). Đương nhiên là ta có quyền bảo vệ tài sản của mình, thế nhưng nếu xảy
ra trường hợp mà cái tài sản ấy bị cướp đoạt khỏi tay ta, thì cũng không nên vì
thế mà để cho những thứ xúc cảm nặng nề đày đọa mình thêm (mà chỉ nên hồi hướng tất cả công đức của mình để cầu
xin hậu quả xảy ra sau này cho "cái luật pháp" ấy và người cướp giật
đất đai của mình được "cái luật pháp" ấy bảo vệ sẽ không quá sức nặng
nề). Tất cả đều vô thường và luôn luôn biến động. Khi đã
hiểu được điều ấy thì ta sẽ không còn lo nghĩ gì nữa (cũng xin mạn phép nhắc lại là đại sư Buddhadasa thuyết
giảng những lời này trong một khóa đào tạo các thẩm phán trong việc điều hành luật
pháp Thái Lan cách nay đã hơn nửa thế kỷ).
Đối với với trường hợp mà
ta "muốn được như thế", thì cũng chẳng ích lợi gì khi quyết tâm phải
được như thế này hay như thế nọ, bởi vì trên thực tế không có một thể dạng nào
là toại nguyện cả. Tất cả mọi cảnh huống đều nhất thiết mang lại khổ đau, dưới
hình thức này hay hình thức khác. Có một phép tập luyện thật đơn giản mà chúng
ta sẽ phân tích cẩn thận hơn trong các phần sau, đó là phép tập luyện gọi là vipassanâ (thiền
minh sát) và đấy cũng là một
cách trực tiếp áp dụng Đạo Pháp vào việc luyện tập. Đó là một phương pháp nội
quán thật tinh vi giúp ta quán thấy là chẳng có gì đáng để cho ta "được trở
thành như thế", tức có nghĩa là chẳng có một thể dạng hình thành nào thật
sự mang lại sự toại nguyện cả. Hãy cứ tự hỏi lấy mình như thế này: vậy thì mình
muốn làm Con hay làm Cha, làm Chồng hay làm Vợ, làm Chủ hay làm Tớ đây? Có vai
trò nào trong số đó sẽ đương nhiên mang lại sự thích thú hay không? Ngay cả
trong trường hợp mà ta đạt được một vị thế cao, được làm người chỉ tay năm ngón
để sai khiến kẻ khác, tức là một người thắng cuộc - thì đấy có đúng là một sự thích
thú hay không? Số phận con người có thích thú hay không? Kể cả trường hợp được
làm thiên nhân hay một vị trời, thì có phải đấy là một sự thích thú hay không?
Khi nào hiểu được "nó là như thế" thì khi đó ta sẽ hiểu rằng chẳng có
gì là thú vị cả. Ta chỉ tìm thấy một sự toại nguyện mù quáng khi cố tìm cách để
"có" hay "được như thế". Dù biết đấy là chỉ là một sự mù
quáng thế nhưng lúc nào ta cũng muốn "có" và "được như thế",
bất chấp việc ấy có thể nguy hiểm đến tính mạng mình. Cần phải hiểu bản chất các
vật thể là gì và biết sống một cách khôn ngoan, ta nên dấn thân vào sự sống này
như thế nào để chỉ gây ra khổ đau ít nhất, hoặc tốt hơn nữa là không gây ra một
chút khổ đau nào cả.
Đến đây chúng ta cũng nên
tìm hiểu thêm một khía cạnh quan trọng khác nữa: đấy là bổn phận phải giúp đỡ những
người chung quanh, chẳng hạn như bạn bè, gia đình và thân thuộc, hiểu được thế
nào là bản chất đích thật của mọi sự vật, hầu giúp họ tìm thấy một tầm nhìn đúng
đắn như chúng ta, và đấy cũng là cách giúp tránh khỏi những sự xáo trộn có thể
xảy ra trong gia đình, nơi đô thị, trong một quốc gia, và sau cùng là trên toàn
thế giới (nên hiểu đây không phải là một cách thuyết
phục hay biến cải người khác mà chỉ là cách giúp người khác hiểu được là sự ham
muốn quá độ sẽ mang lại khó khăn trong gia đình, trong xã hội và cho toàn thể
nhân loại). Một khi tâm thức đã trở thành miễn nhiễm và giúp ngăn
chận được mọi sự ham muốn, thì nó cũng sẽ không tìm cách bám víu vào các vật thể
hay bất cứ một con người nào cả (tranh dành của cải hay xu
nịnh và kéo bè phái với một con người "lý tưởng" hay mang quyền thế nào
cả). Nếu cuộc sống của ta được hướng dẫn bởi sự quán thấy
sâu xa, minh mẫn và trong sáng thì ta sẽ nhận ra là chẳng có một thứ gì đáng để
cho mình chiếm giữ hay bám víu. Bất cứ ai cũng có thể hiểu được là trong thế giới
này tất cả đều vô thường, bất toại nguyện, và không hàm chứa cái ngã, do đó không
nên dại dột để phải vướng mắc vào cái vòng lẩn quẩn ấy. Chúng ta phải ý thức được
việc ấy để buông xả (không bám víu và nắm giữ), và chọn cho mình một tầm nhìn đúng đắn phù hợp với giáo lý của Đức Phật.
Người nào biết hành xử như thế mới xứng đáng là một Phật tử đích thật. Dù trước
đây tuy chưa bao giờ có dịp xuất gia (trong các nước Phật
Giáo Nguyên Thủy, tất cả mọi người nhất là nam giới, phải xuất gia ít nhất là một
lần trong cuộc đời mình) hay xướng lên những lời giữ giới,
thế nhưng trên thực tế thì người ấy đã đến gần với Phật, Pháp và Tăng: người ấy
thật tinh khiết, tỉnh thức và an bình, không còn bám víu vào các vật thể mà
chính mình đã ý thức được là chúng không có gì đáng để cho mình "có"
được chúng, hay được "trở thành" như thế. Tóm lại chỉ cần tập luyện
thế nào để có đủ khả năng quan sát và quán thấy được tính cách vô thường, bất
toại nguyện và vô-ngã thì sẽ giúp mình hiểu rằng không có bất cứ thứ gì đáng để
"có" hay để "trở thành", được như thế cũng đủ để giúp mình trở
thành một người Phật tử đích thật.
Các
hình thức khổ đau thấp nhất (lộ liễu nhất) phát sinh từ sự ham muốn được "có" hay được "trở thành"
như thế này hay thế nọ, và sự khổ đau đó sẽ ngày càng trở nên trầm trọng thêm.
Các hình thức khổ đau kém gay gắt hơn thì phát sinh từ những hành động tương đối
ít bị thúc đẩy hơn bởi sự ham muốn. Các hình thức khổ đau của cái tốt thì được phát
sinh từ những hành động liên quan đến những thứ ham muốn thật tinh tế và tinh
vi, đấy là những thứ ham muốn được "trở thành" hay "đạt được"
một thể dạng mang tính cách tích cực nào đó (tức mang bản chất tốt hay lợi ích nào đó). Cái tốt ngay cả dưới các thể dạng cao đẹp nhất vẫn phát sinh từ sự ham
muốn, thế nhưng đấy là một sự ham muốn quá sức tinh vi đến độ khó để nhận ra đấy
là một cái xấu. Dầu sao đi nữa thì hành động tốt tự nó cũng không đủ để mang lại
sự giải thoát khỏi khổ đau. Một người A-la-hán khi đã được giải thoát khỏi sự ham
muốn sẽ không còn hành động dưới sự kiềm tỏa của các xung năng của sự ham muốn
nữa. Vị ấy không còn khả năng nào để thực hiện bất cứ điều gì xấu. Cách hành xử
của vị ấy vượt lên trên cả cái xấu lẫn cái tốt, và chính vì thế mà vị ấy đã được
hoàn toàn giải thoát khỏi mọi khổ đau (điều
này cho thấy là Phật Giáo Nguyên Thủy chưa hẳn là "thấp hơn" Phật
Giáo Đại Thừa như người ta thường nghĩ sai. Đại Thừa đặt quá nặng lòng từ bi và
đồng thời các phép tu tập thì lại quá sức đa dạng và phức tạp, do đó dễ khiến
cho người tu hành lạc hướng, đấy là chưa nói đến tình trạng thường xảy ra là từ
bi thay vì đơn thuần tượng trưng cho một phương tiện thì lại che lấp cả cứu
cánh của Đạo Pháp tức là Trí tuệ. Tình trạng này rất phổ quát và thường làm "mất
thì giờ" cũng như "nghị lực" của người tu hành nói chung – dù họ
là những người xuất gia hay tu tại gia cũng thế. Tóm lại tốt nhất là nên khởi sự
tu tập theo Phật Giáo Nguyên Thủy và sau đó khi đã đủ sáng suốt thì mới nên bước
vào Đại Thừa để tìm cho mình một bầu không gian hiểu biết khác hơn, nếu nhận thấy
cần thiết).
Đấy là các nguyên tắc căn
bản nhất của Phật Giáo. Dù cho ta có đủ khả năng để mang ra thực hành hay
không, và dù muốn hay không thì con đường ấy lúc nào cũng vẫn là con đường đích
thật giúp giải thoát khỏi mọi khổ đau. Có thể đang trong lúc này thì ta chưa muốn,
thế nhưng một ngày nào đó ta cũng phải quay về với con đường đó. Dù biết từ bỏ
cái xấu và thực hiện cái tốt với tất cả khả năng của mình, thế nhưng không phải
vì thế mà tâm thức mình có thể tránh không bị sa lầy trong những thứ ham muốn thật
tinh tế khó nhận biết, và đối với những thứ ham muốn đó thì không có một phương
cách nào có thể loại bỏ được chúng, ngoại trừ phương pháp vượt lên trên sự ham
muốn "được có" hay "được trở thành" như thế, dù đấy là những
thứ mang bản chất tốt hay xấu cũng vậy. Muốn cho Niết-bàn có thể hiển hiện ra với
mình, thì trước hết chính mình phải được giải thoát khỏi tất cả mọi khổ đau dù dưới
bất cứ thể dạng nào, tức phải thực hiện được sự vắng mặt hoàn toàn và tuyệt đối
của sự ham muốn (đấy có nghĩa là một sự
đình chỉ - nirodha - tuyệt đối, không
còn vướng mắc vào bất cứ thứ gì, dù đấy là cái tốt).
Tóm lại, khi hiểu được
"là như thế" với ý nghĩa sâu xa nhất của nó thì cũng có nghĩa là nhìn
thấy khắp nơi tất cả đều vô thường, bất toại nguyện và vô-ngã. Khi nào quán nhận
vững chắc được các điều ấy thì tâm thức mình cũng sẽ nhìn thấy mọi sự vật không
còn đáng để bám víu nữa. Như vậy thì nếu phải dấn thân vào thế giới này để "có"
và để "trở thành" một cái gì đó, thì cũng cứ phải "có" và phải
"trở thành" (như mọi người), thế nhưng phải "có" và phải "trở thành" một cách
thông minh, soi sáng bởi sự quán thấy sâu xa, tức không để cho sự ham muốn chen
vào. Biết hành xử như thế thì ta sẽ tránh được mọi khổ đau.
Xin xem tiếp
No comments:
Post a Comment