Sunday, December 4, 2011

Achema - First Insight !


      

Nhận định sâu sắc đầu tiên

Chỉ vì thiếu nhận định s
âu sắc nên ta cứ liên tiếp đánh mất quá nhiều việc trong đời sống.

Thực ra, không cần dùng
nỗ lực để đạt được ....chính cái nhận định sâu sắc đó....nhận định sâu sắc đến ngay khi mọi sự việc bắt đầu đến với ta thay vì ta đi tìm....và nhận định sâu sắc này chính là cái thế giới hiện thực bên trong ta.
Để có hạnh phúc trong thế gian này không là điều dễ, nhưng để bị đau khổ thì lại quá dễ. Ai cũng có thể làm được đau khổ mà không gặp trở ngại gì cả. Tất cả mọi sinh vật đều có khả năng chịu đựng khổ đau, nhưng cần phải có một nhận thức thật sáng suốt thì mới có được hạnh phúc.
Thông thường ta không nghĩ như vậy.... ta cứ tưởng, “Cần cái gì để được hạnh phúc? Ai cũng muốn được hạnh phúc mà, đâu phải mình tôiNhưng bất hạnh thay, rất hiếm có người sẵn sàng để được hạnh phúc...có lẽ người ta đã đầu tư quá nhiều vào sự đau khổ của chính họ. Họ kết hợp với khổ đau, kết hợp với sự yêu thích được bất hạnh.... nói đúng ra là họ đang hạnh phúc trên sự bất hạnh.
Để được hạnh phúc, ta cần hiểu một vài “luật lệ căn bản” nếu không, thoát ra ngoài cái tổng hợp của sự khổ đau rất là khó khăn.
Luật thứ nhất là ....không ai giữ ta ở đó; chính ta là người đã quyết định ở lại trong cái ngục tù khổ đau đó. Không ai giữ ai làm con tin được. Một người, khi đã sẵn sàng ra khỏi khổ đau, có thể lập tức thoát ra ngay tại khoảnh khắc này. Không ai khác trách nhiệm hộ. Nếu một người nào đang bị đau khổ, chính người ấy tự trách nhiệm. Nhưng chính người đang bị khổ sở đó lại không bao giờ chấp nhận cái trách nhiệm của mình.... cứ tiếp tục tự tại trong sự khổ đau là con đường của người đó đang đi. Người ấy còn nói: “Người khác làm cho tôi bực mình hay tức giận.” Hoặc “chỉ một mãnh lực nào hay Thượng đế mới có thể giúp được tôi thôi.”
Nếu có ai khác làm cho ta cảm thấy khổ sở về tinh thần, lẽ nhiên ta có thể làm gì được bây giờ? Nếu ta tự làm ta khổ, thì có thể có cách giải quyết.....có thể làm xong ngay lập tức. Để bị đau khổ hay không nằm ngay trong tầm tay của ta. Cho nên mới thấy tại sao người ta cứ liên tục vứt bỏ trách nhiệm đó cho....bạn bè, chồng hoặc vợ, cho cha mẹ, cho thân bằng quyến thuộc, cho ông chủ của họ, cho xã hội, cho tổ quốc, cho chương trình chiếu trên đài truyền hình; và quái lạ hơn là có người còn đổ trách nhiệm cho cả “ma quỉ” nữa. Một vài giáo phái tin là những hành động xấu do quỉ hay ma tạo ra, nhưng nguồn cội của vấn đề chỉ là họ chưa được chuẩn bị để tự nhận trách nhiệm về những hành vi của họ. Họ luôn luôn tiếp tục vứt bỏ trách nhiệm. Cái tên hay nhãn hiệu có thể khác nhau nhưng thủ đoạn vẫn tương tự.
Một người chỉ thật sự trở thành người khi người ấy chấp nhận hoàn toàn trách nhiệm.... người ấy tự trách nhiệm cho dù bất cứ họ là gì chăng nữa. Đây gọi là “cái nhận thức sâu sắc” đầu tiên trên đường tới “giải thoát.” Nhận thức sâu sắc tuy vĩ đại nhưng tiếc thay cũng rất khó chấp nhận. Bởi vì cái tâm trí cứ tiếp tục cãi: “Nếu có trách nhiệm thì tại sao ta lại làm ra như vậy?”
Để lẩn tránh sự ngu muội của chính ta....cái tâm trí này sẽ bịa ra nhiều chuyện cho có cớ đtrách nhiệm sang cho người khác. Tôi có thể làm gì được đây? Tôi bất lực.....tôi chỉ là nạn nhân! Tôi bị nhiều áp lực mạnh hơn quăng từ chỗ này sang chỗ kia và tôi không thể làm gì hơn được. Cho nên tôi chỉ có cách độc nhất là khóc lóc than thở vì bị khổ sở. Và sự khóc lóc này càng lúc càng làm cho khốn khổ hơn. Con người thực hành phương cách này trong đời sống của họ; càng ngày nó càng sinh sôi nẩy nở lớn hơn và đi sâu hơn và sâu thêm hơn vào chiều hướng này....và rồi họ chìm vào theo sâu hơn và sâu thêm hơn.
Trong thực tế.....không một ai và không có một áp lực nào có thể làm gì ta được. Chỉ có ta và độc nhất ta đã tạo ra mọi thực tại riêng cho cuộc sống. Đây là nhận thức sâu sắc đầu tiên mang ta đến sự hiểu biết toàn bộ tâm lý của cuộc sống. Ta đã tạo ra và ta cũng có thể phá bỏ nó đi được. Và không cần phải chờ đợi thêm nữa. Không cần thời gian.... chỉ đơn giản nhẩy ra khỏi cái đau khổ đó đi thôi.
Thế nhưng ta đã lập thành thói quen rồi. Ta có thể cảm thấy rất cô độc nếu không còn sự đau khổ, sẽ mất đi rất nhiều người bạn thân nhất cũng đang khổ đau. Khổ đau đã trở thành cái bóng lẽo đẽo theo ta đi khắp mọi nơi. Khi không có ai ở bên cạnh, ít nhất khổ đau vẫn còn ngay đó....ta đã liên kết với nó, đã kết hôn với nó. Và đó là một cuộc hôn nhân kéo dài dai dẳng....từ kiếp này sang kiếp khác. Thật rất khó ly dị sự khổ đau.
Hôm nay.... là lúc ta ly dị nó....ly dị sự khổ đau....đây là một cuộc hôn nhân lâu dài nhất của trò chơi của tâm trí con người.... với sự chứng kiến của cái nhận thức sâu sắc đầu tiên” ta hãy ăn mừng cho vụ ly dị này với những tiếng cổ võ và những tiếng cười lớn....

Achema – Malaysia -
2008
Kim Morris lược dịch September 2011
                             

No comments:

Post a Comment