Tại
sao con người cần đến tôn giáo?
Nếu
thế giới này có đầy những người vui vẻ và hạnh phúc thì mọi
tôn giáo trở nên vô dụng. Con người chỉ đi theo tôn giáo để đi tìm
sự “bình an và yên ổn”, để tìm sự “vui vẻ
và hạnh phúc”, để tìm sự “Giác Ngộ hay được sanh vào cõi cực lạc” v...v..
Trong những
ngày xa xưa, hàng ngàn phụ nữ đã bị những người có tín ngưỡng giết chết vì họ bị đặt tên cho là “phù thuỷ” (witch).
Thực ra phù thủy không phải là một
danh từ xấu; nó chỉ có nghĩa đơn giản là một người phụ nữ khôn ngoan. Nhưng người ta lại đi sửa đổi danh từ này, cho nó một nghĩa sai lạc khác, dựng lên những phiên toà xử tử vì họ cho là những phù thuỷ có liên hệ với quỷ dữ. Đây là một chiến thuật tàn sát những phụ nữ khôn ngoan, những người có
khả năng thách thức, đương đầu
với tôn giáo của họ.
Năng lực của nữ giới gần giống như của mẹ thiên nhiên và có tính cách tình cảm nhiều hơn là về lập luận của tâm trí, sự kiện này làm cho họ dễ dàng có kiến thức về tâm linh và có khả năng biểu diễn một vài phép lạ nào đó. Việc này trở nên mối đe doạ cho lãnh vực tôn giáo và xã hội do nam giới thống trị. Nếu bà phù thủy này còn sống, thì tôn giáo và xã hội đó trông sẽ rất nghèo nàn. Vì thế, những phiên toà do năng lực của nam tính thống trị ép buộc những phù thủy bằng cách tra tấn, và một khi họ thú tội phiên tòa sẽ tuyên bố người đàn bà này đã là phù thuỷ, và họ phải bị thiêu sống ngay tại trung tâm thành phố để cho cả làng có thể nhìn thấy chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ còn có liên hệ tình dục với quỷ sứ. Một cách bất hạnh là họ không bao giờ lý luận tại sao quỷ sứ chỉ chọn phụ nữ để làm tình mà không chọn đàn ông? Có lẽ tất cả quỷ dữ là đàn ông. Hàng ngàn loại người đàn bà khôn ngoan này đã bị tôn giáo huỷ diệt .
Không
có quỷ dữ ở bất cứ nơi nào cả; quỷ dữ chỉ phát triển trong tâm trí con người. Thật lạ lùng là con người tạo ra quỷ dữ và quỷ dữ sẽ tìm phụ nữ để có liên hệ tình dục. Thật sự ra
những phụ nữ đó không có gì sai, những
gì họ thực hành chỉ là khoa học về thôi miên và về thiền định. Và họ giảng dậy trong
những trường nhỏ bé và giấu kín. Vài tôn giáo phản đối thiền định và thôi miên. Bởi vì những người
có hiểu biết về tâm linh này có thể trở
thành kẻ thù của họ. Vấn đề là sự sống còn của tôn giáo của họ.
Trên
thực tế...thiền định và thôi miên là hai mặt của một đồng tiền. Thiền định phải thi hành đơn độc và thôi miên là cần có người khác trợ giúp. Nhưng cả hai đều cho
phép người ta học cách buông thả hoàn toàn thật sâu. Thông
thường thiền định thích hợp với năng lực của nam giới và thôi miên thích hợp với năng lực của nữ giới. Một số đông các bà phù thủy đó lại rất quen thuộc với thôi miên hơn, trừ phi những phụ nữ nào có năng lực của nam giới, lúc đó họ sẽ đi theo thiền định.
Thôi
miên cần có người hướng dẫn cho tới tận cùng nội căn trong khi người tập
thiền định làm một mình. Cả hai là giống như nhau nhưng dùng khác cửa. Thôi miên cần một người khác biết
thôi miên như là người hướng dẫn; vì người
có năng lực của nữ tính khi
thôi miên một mình sẽ cảm thấy sợ
hãi. Việc làm này đối nghịch với năng lực tự
nhiên của nữ tính. Người phụ nữ này cần có người
nào họ yêu thương, tin cậy; họ cần một người ở bên cạnh
trong cuộc hành trình đi sâu vào
cái ngã thật của họ. Với một
người họ tin cậy, họ được phép cảm nhận sự buông thả mà không phải kềm giữ,
đề phòng một cái gì. Họ không sợ hãi, cảm thấy được một người,
tốt hơn là chính họ, bảo vệ và đem họ
tới chứng kiến Chân lý.
Bằng một danh từ khác, ta có thể nói thiền định là “tự-đề xướng” và thôi miên là “cùng-đề xướng”
Achema –
Kim
Morris lược dịch USA - September 2011
No comments:
Post a Comment