Thiền (Zen) tin tưởng ở tình yêu. Thiền không tin vào quy tắc và quy luật. Thiền cũng không tin vào bất kỳ kỷ luật nào ở bên ngoài, mà chỉ tin ở bên trong. Thiền tới từ tình yêu, tới từ sự kính trọng, từ tin tưởng. Khi ta thiền định, ta bắt đầu tin tưởng vào sự hiện hữu. Hãy xem sự khác biệt; nếu ta hỏi một người theo Thiên chúa giáo hay một người theo Hồi giáo, Người ấy nói, “Hãy tin tưởng vào sự Hiện Hữu....rồi ta sẽ biết Thượng Đế là gì.” Trong Thiền, đó không phải là đòi hỏi tiên quyết. Thiền nói: Thiền định. Từ thiền định phát sinh tin tưởng, và tin tưởng làm cho sự hiện hữu linh thiêng. Như thị phát sinh.
Sao
ta có thể tiếp
tục kết án nếu bạn thực sự biết tất cả là thánh thiện? Cái gọi là trường phái Vệ Đà ở Ấn Độ nói “Mọi người là Thánh (Brahma)”......nhưng
họ vẫn tiếp tục kết tội. Họ vẫn tiếp tục nói người này có tội, người kia là thánh, và
thánh sẽ lên thiên đàng và người có tội sẽ xuống địa ngục. Điều này hình như vô lý, vì nếu mọi người
là Thánh, mọi người là Thượng Đế. Thì sao có thể một người là kẻ có tội? Vậy chính Thượng Đế ở trong
ta mới là kẻ có tội. Sao Thượng Đế có thể bị đọa xuống địa ngục?
Thiền
nói khi ta biết mọi người
là thần thánh, thì mọi người là Thượng Đế. Nhưng họ không hề dùng chữ “thượng
đế”........bởi vì nhiều giáo phái khác đã làm hỏng
danh từ này thật tệ hại, làm nhơ bẩn nó, làm ô nhiễm, đầu độc nó.
Thiền không dùng chữ “thượng đế”.
Khi ta thiền định, đương nhiên ta bắt đầu thấy mọi việc là như thế, và khi ta bắt đầu tin tưởng và tôn trọng mọi thứ là như thế, lòng tin
phát khởi. Lòng tin đó là như thị.
Như
thị dẫn đến tầm nhìn của mối tương đồng của sự tồn tại.
Rồi toàn thể vũ trụ là một đơn vị, hoạt động trong một đồng thể nguyên tạng. Thiền có một danh từ riêng cho nó Bổn
Lai Diện Mục (jiji muge hokkai). Khi ta
tới mực độ biết toàn bộ hiện
hữu là một đồng thể..... đó đúng là một
vũ trụ, không phải đa vũ trụ........rằng tất cả liên kết vào với những thứ khác; rằng kẻ có tội và kẻ thánh thiện tất cả giống nhau là một phần của một mạng
lưới, không tách biệt; tốt và xấu kết hợp với nhau.
Như tối và sáng liên
kết với nhau, như sự chết và đời sống liên kết với nhau, cái xấu và tốt cũng vậy.
Mọi
thứ liên kết nội tâm với nhau. Là một mạng lưới, một mô hình đẹp. Tỉ như: “Nhìn thấy mặt trời mọc vào sáng sớm
trên núi Thái Sơn bên Trung Quốc,
không khí lạnh và gió thổi mạnh....... ta
leo núi và thình lình cảm thấy bị chìm đắm vào cảnh tượng đó. Ta
không gọi nó bằng cái tên đó; trạng thái của tâm trí đó không
có danh xưng. Nó cũng không phải là một cảm xúc. Ta
không cần tới ngôn từ. Nó và Ta
là một. Nó đơn giản là đó, một chúc lành.”
Chữ
“ ma quỷ” (devil) phát xuất từ cùng nguồn gốc của chữ thần thánh, “divine”. Đúng vậy, Ma quỷ cũng là thần thánh.
Hảy nghĩ về chuyện này......nếu không có cha mẹ, ta
không có ở đây. Không có cha mẹ của
họ, họ cũng đã không thể có và ta cũng không thể
có ở đây. Cứ tiếp tục như thế......ta có thế đi đến cái vô thỉ.
Đi ngược lại, và ta sẽ tìm thấy mọi việc đã từng xảy ra trong sự hiện hữu cho tới lúc ngay lúc này, đã phải xảy ra để xảy ra cho chính ta. Ngược lại không thể xảy ra
cho ta. Ta
là nội kết. Ta
chỉ là một phần nhỏ của một chuỗi dài vô tận. Tất cả những cái đó, có liên hệ với ta,
tất cả những gì đã đi qua đều có liên hệ tới ta. Quá trình của toàn bộ hiện hữu trong ta. Nhưng đây không là tất cả. Từ ta
sẽ đến con cái của ta, và con cái của con cái ta......và
cứ như thế, nối tiếp.
Những thành quả đến từ những hành động của ta, và những thành
quả này mang tới những thành quả khác, và từ thành quả khác có những hành động khác. Ta sẽ biến mất, nhưng bất cứ những gì ta làm sẽ tiếp tục. Nó sẽ có những chuyển hóa, qua mọi lứa tuổi, cho tới tận cùng.
Như vậy, toàn thể quá khứ có dính dấp
tới ta; và cả toàn thể tương lai cũng vậy. Vào lúc này quá khứ và tương lai gặp nhau ở trong ta,
bất tận, trong cả hai phương hướng. Ta cất giữ trong ta hột giống mà từ đó tương
lai sẽ phát sinh, giống như ta tại thời điểm này là toàn bộ của quá khứ. Như vậy, ta là toàn bộ của quá khứ. Như vậy, ta cũng là toàn bộ của tương lai. Thời điểm là
tất cả, ta là tất cả. Bởi
vì toàn bộ có liên quan đến
ta, toàn bộ là lệ thuộc vào ta. Toàn bộ xuyên
ngang qua ta.
Thiền gọi sự liên hệ của toàn bộ trong từng phần nhỏ của những phần riêng là “bổn lai diện mục”. Điều
này được minh hoạ bằng khái niệm của mạng lưới chung.
Mạng lưới to lớn trải ra khắp
vũ trụ, chiều dọc chỉ thời gian, chiều ngang
chỉ không gian. Tại mỗi
điểm chỗ hai sợi chỉ của mạng lưới gặp nhau là một hạt tinh
thể, dấu hiệu của mỗi một sự tồn tại. Mỗi đầu
tinh thể phản ánh trên mặt nó không chỉ hàng đầu khác trong mạng, nhưng tất cả sự phản ảnh của phản ánh khác của hột khác theo từng hạt cá nhân riêng rẽ.
Vô số, vô tận những phản chiếu của nhau
... .... đây được gọi là bổn lai diện mục (jiji muge hokkai). Người
ta nói rằng khi ta sờ vào ngọn cỏ là ta sờ
vào tất cả
những
ngôi sao. Vì tất cả mọi thứ có
liên hệ đến các thứ khác,
mọi thứ đều ở trong các thứ khác.
Khi Phật Cồ Đàm cầm một đoá sen trong tay, Ngài đang hiển thị bổn lai diện mục (jiji muge hokkai) này. Ngài Đại Ca Diếp hiểu như vậy. Đây là một thông điệp.......là tất cả mọi thứ đều có liên hệ trong đoá sen nhỏ bé; toàn thể quá khứ, toàn thể tương lai, tất cả các kích thước đều có liên quan. Trong đoá sen nhỏ bé này, mọi thứ đã có trổ hoa, và mọi thứ nào khác sẽ trổ hoa đều chứa đựng trong đoá hoa nhỏ bé này. Ngài Đại Ca Diếp cười lớn, Ngài đã thấu hiểu thông điệp: bổn lai diện mục (jiji muge hokkai). Đó là lý do tại sao đoá hoa được trao cho Ngài Đại Ca Diếp, là một dấu hiệu chuyển tiếp công việc vượt trên ngôn từ. Từ đó lòng từ bi của người Phật tử là cho tất cả mọi thứ, và lòng biết ơn cho tất cả, và lòng kính trọng cho tất cả mọi thứ........vì tất cả mọi thứ có liên hệ với nhau.
Achema, Malaysia – 2009
Kim Morris lược dịch March 2011
Kim Morris lược dịch March 2011
No comments:
Post a Comment